Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 679: Độc Khôi Sát Tinh Thú

Chương 679: Độc Khôi Sát Tinh Thú
- Bẩm báo tướng quân, mấy dư nghiệt của Đấu Ôn giáo rốt cuộc đã khai ra. Bọn họ nói ra thân phận của giáo chủ Đấu Ôn giáo.
Ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân vội vã, một đầu quái vật cao chừng năm mét, toàn thân do chiến giáp màu đỏ ngưng tụ thành chiến giáp hình người bước tới đây, hai tay ôm thành quyền nói với nam tử ở trong phòng.
Chiến giáp màu đỏ cao năm mét khổng lồ, chiếm giữ hơn một nửa độ cao của căn phòng, mặt nạ che khuất, chỉ còn dư lại đôi mắt màu đỏ lóe lên ma quang.
- Giáo chủ Đấu Ôn giáo là ai?
Tiếng thở dốc trong phòng trở nên áp lực, từ phía sau tấm bình phong truyền đến tiếng hỏi trầm ổn.
- Cái này. . .
Ngự thú mặc chiến giáp màu đỏ chần chờ nói.
Tiếng nói trong phòng ngừng lại, không bao lâu, một người thiếu niên tuấn tú quấn chăn chạy vội đi từ cửa hông, nhưng tư thế đi đường có chút khập khiễng.
Từ sau tấm bình phong, một người đàn ông đi ra ngoài. Tóc dài xõa ngang vai, tóc đen rủ xuống trên ngực, cơ ngực khoẻ mạnh lộ ra giữa khe hở của áo choàng. Điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là gương mặt của hắn, dữ tợn giống như ác quỷ, không có da, trên mặt chỉ có cơ bắp màu đỏ và hàm răng trắng hếu.
- Hiện tại không có người ngoài, nói đi.
Tướng quân đưa mắt nhìn ngự thú mặc chiến giáp màu đỏ, khặc khặc cười:
- Hợp thể với ngự thú làm cái gì, sợ ta ăn ngươi hay sao, dùng bản thể của ngươi nói chuyện với ta.
Ngự thú mặc chiến giáp màu đỏ cứng đờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới ho khan một tiếng:
- Tướng quân, ta có thói quen này, như vậy sẽ trông uy mãnh một chút.
- Ha ha ha.
Tướng quân ngửa mặt lên trời cười tà, quan sát người thủ hạ đắc lực của mình một chút. Dường như xem thấu tiểu tâm tư của hắn, nên cũng không nói thêm cái gì nữa.
- Thế giáo chủ Đấu Ôn giáo là ai, tra xét hắn ròng rã suốt hai năm, sau khi bắt được hắn, ta nhất định sẽ không để cho hắn được chết một cách thống khoái.
Tướng quân dữ tợn cười nói.
- Chính là. . . Thành chủ Nham thành Doãn Tương Tề.
- Doãn Tương Tề?
Tướng quân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười lạnh không dứt,
- Cái đồ ăn cây táo rào cây sung, triều ta đối xử với hắn không tệ, vậy mà còn âm thầm cấu kết với Tà Thần.
- Lập tức chuẩn bị binh lính, phong tỏa Nham thành!
Tướng quân ngạo nghễ nói:
- Hôm nay nhất định phải bắt được tội nhân mang về.
Đại quân trú đóng cách Nham thành không xa bắt đầu di chuyển, bụi mù cuồn cuộn, tinh kỳ đầy trời.
Đại quân tiến lui có thứ tự, chiến lực duy nhất trong quân đội chính là những ngự thú với chủng loại khác nhau. Nhưng vào lúc này tất cả ngự thú đều không phát ra một chút tạp âm, tất cả đều nghiêm túc nhìn về phía trước.
Nham thành bị phong tỏa, chỉ cho vào không cho phép ra.
Trên không trung có một đầu thiểm điện ma ảnh màu tím chiếm giữ bầu trời. Đây là một đầu quái vật hệ Nguyên tố hiếm thấy, toàn thân do tia chớp cấu thành, tia chớp dạng ngón tay giống như cành cây khô, năm ngón tay mở ra, tia chớp ầm ầm đâm thủng hư không, bao trùm toàn bộ Nham thành.
Một số người đang ăn ở tầng một của khách điếm bị kinh động bởi tiếng sấm sét bên ngoài, ngó nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bị lưới lôi điện màu tím bao trùm.
Mấy con chim nhỏ không cẩn thận đâm trúng vào trên lôi võng, trong chớp mắt bị bốc hơi.
Sáu người thay đổi sắc mặt, Bạch Hải Huyền đưa mắt dò xét khắp nơi, dùng ngón tay viết chữ bằng nước ở trên mặt bàn—— Chúng ta bại lộ?
Cao Bằng yên lặng lắc đầu, ho khan một tiếng:
- Cứ ăn cơm tiếp đi.
- Tội nhân Doãn Tương Tề cấu kết Tà Thần, âm thầm ngăn cản cuộc thanh trừ Đấu Ôn giáo, tội đáng chết!
Một tiếng rống như sấm nổ quanh quẩn trong thiên địa.
Trên không trung xuất hiện một ngón tay phủ đầy lân phiến màu đỏ như máu giáng xuống, đâm về phía phủ Thành Chủ.
Chỉ là dư âm cũng khiến cho những tòa nhà gần phủ Thành Chủ ầm ầm tan vỡ, tựa như một lớp giấy bị đè ép. Một vòng sáng màu đỏ nhạt ngưng tụ bên ngoài ngón tay, giống như sóng xung kích lúc Hằng tinh nổ tung.
Sáu người cũng có một chút kinh hoảng, nhưng trông thấy Cao Bằng ngồi ở một bên bình tĩnh ăn cơm thì đáy lòng lại an ổn không ít, ít nhất còn có tôn Đại Phật này ở đây.
Coi như thật sự có nguy hiểm cũng có vị đại năng này xuất thủ.
Tuy vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng Cao Bằng không ngừng hỏi thăm Bàn Đại Hải,
- Đại Hải, ngươi cảm giác được khí tức của cái tên trên đỉnh đầu kia chứ. Ngươi có thể đánh thắng được hay không, trong chốc lát có thể mang chúng ta chạy ra được không?
- Yên tâm yên tâm, ta là Chuẩn Thần có đến ba kiện thần khí! Chuẩn Thần không phải là đối thủ của ta.
Bàn Đại Hải trấn an Cao Bằng.
Lúc này Cao Bằng mới yên lòng lại, híp mắt dò xét sáu người kia. Khi thấy được sự kinh hoảng không thể che dấu trên khuôn mặt bọn họ, thì khinh miệt cười một tiếng,
Vẫn không đủ ổn trọng!
Cao Bằng ưỡn thẳng sống lưng, thần sắc lạnh nhạt nhấp vào một ngụm rượu.
- Đều là Chuẩn Thần, ngươi dùng một ngón tay ra vẻ gì chứ, xem thường ai đó!
Từ bên trong phủ thành chủ vang lên tiếng gào thét.
Khói độc đầy trời đột nhiên hóa thành một phiến hộ thuẫn bảo vệ phủ Thành Chủ, một mảnh u quang lập loè giữa hư không.
Phốc phốc.
Ngón tay bị chặt đứt, máu tươi cuồng phun như bão táp.
Ở một gian phòng bên trong phủ Thành phủ, một lão nhân râu tóc bạc trắng nhìn lên không trung, ở bên cạnh hắn có đứng một ngự thú thân thể thon dài, cùng loại với bọ ngựa, sau lưng mọc lên một đôi cánh cùng loại với cánh dơi. Chi trước như liêm đao thon dài, nếu so với của bọ ngựa thì tráng kiện hơn nhiều, phần đỉnh có một cặp móc ngược thu vào phía trong. Tùy ý để tựa ở bên chân, mắt kép gắt gao nhìn chằm chằm về phía bầu trời trên đỉnh đầu.
- Minh Nhi cũng đã theo mật đạo ra khỏi thành. Lão bằng hữu, hôm nay ngươi hãy ở lại nơi này đại sát tứ phương đi.
- Tuân mệnh, thưa chủ nhân.
Lão nhân đưa mắt ra hiệu với ngự thú của mình, sau đó tay trái vẫy một cái, hư không bên cạnh vặn vẹo, hiện ra một con ngự thú khác. Đây là một đầu ngự thú lớn cỡ bàn tay tương tự như con muỗi, lão nhân bước sang phía bên trái một bước, hòa làm một thể với con ngự thú loại muỗi này, sau đó lặng lẽ chạy trốn. . .
Nhìn qua bóng lưng chủ nhân rời đi, Độc Khôi Sát Tinh Thú thu hồi ánh mắt.
Năm đó khi nó vẫn còn nhỏ đã được chủ nhân ôm trở về nhà, lúc đó nó vẫn chỉ là một con non ngây thơ, chủ nhân cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi đầy nhiệt huyết. Một năm kia chủ nhân rất hăng hái ôm lấy nó, tràn ngập lòng tin với nó, phảng phất toàn bộ thế giới đều bị hắn giẫm ở dưới lòng bàn chân, lớn tiếng nói: Bọn họ sẽ trở thành Ngự Sử và Ngự thú cường đại nhất trên thế giới.
Chủ nhân. . . Độc khôi chỉ sợ không thể thực hiện nguyện vọng giúp ngài.
Ngón tay bị cắt đứt rơi xuống cạnh phủ Thành Chủ, đập vỡ vụn một tòa phòng ốc.
Phòng ốc bị đè sập, hóa thành một phiến phế tích.
Trong phế tích tuôn ra đại lượng huyết quang, trong chớp mắt phủ Thành Chủ hóa thành một mảnh huyết hà.
Một người tôi tớ trốn tránh trong phòng sợ hãi nhìn qua máu tươi từ bên ngoài cửa sổ liên tục không ngừng rót vào trong phòng, sau đó phảng phất có được sinh mệnh nhanh chóng bơi về phía hắn.
Trong phủ Thành chủ, tôi tớ và ngự thú đều không ở bên cạnh nhau, Ngự thú của bọn họ đều bị quản chế đặc biệt tại nơi khác. Lúc này Ngự Thú của hắn ở cách vô cùng xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy máu tươi bám vào làn da rồi chui vào trong thân thể mình.
Kêu rên một tiếng té ngã trên đất, thất khiếu chảy máu, không biết là máu của bản thân hắn hay là máu do đoạn ngón tay hòa tan hóa thành, máu tươi cuộn trào hòa làm một thể.
Độc Khôi Sát Tinh Thú ngửa mặt rít gào, âm thanh nó phát ra tựa như hai khối thủy tinh ma sát kịch liệt, thanh âm vô cùng chói tai.
Oanh ——
- Độc Tinh Thiên Đột Vạn Phần Trảm!
Đao cung màu xanh sẫm bộc phát ra vô số tàn ảnh tựa như ảo mộng.
Hóa thành một luồng ảo ảnh xông lên bầu trời!
Đao cung đầy trời xé rách lôi võng. Bay lên tầng mây, chém giết cùng một chỗ với đại tướng quân trong tầng mây.
Trong lúc nhất thời, tình hình thay đổi bất ngờ.
--------------------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận