Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 691: Vô Hạn

Chương 691: Vô Hạn
Trong lúc chịu trọng thương, mặt ngoài lão thận lóe ra hào quang lập lòe yếu ớt.
Một tầng hào quang vô hình màu sắc rực rỡ khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Ầm ầm.
Trước mắt Cao Bằng biến hóa.
Thế giới đột nhiên biến đổi.
Hắn nghe thấy tiếng chim hót hoa nở, nhìn thấy bốn mùa hoa nở, còn trông thấy phi cơ ầm vang, bên tai truyền đến tiếng còi ô tô ing ỏi.
Ô tô?
Cao Bằng phục hồi tinh thần lại, ta chắc hẳn đang ở trong mộng cảnh.
Theo ý nghĩ này của Cao Bằng, tất cả những dị tượng bên tai và cảnh sắc trước mắt đều biến mất, Cao Bằng một lần nữa xuất hiện ở trong hồ nước lạnh như băng.
Trong lúc bất chợt, sắc trời trên đỉnh đầu tối sầm lại.
Thời gian phảng phất bị ngưng kết, bất động.
Đợi Cao Bằng phục hồi tinh thần trở lại, trước ngực bị một cây trường mâu màu bạch kim xuyên qua ngực.
Phốc phốc.
Toàn thân Cao Bằng như nhũn ra, cảm giác khí lực bản thân mình đang bị rút sạch.
Trong cơ thể, huyết dịch theo miệng vết thương chảy ra phía ngoài. Cao Bằng cúi đầu xuống, ngọn trường mâu bạch kim tạo ra một lỗ hổng, vết thương chảy máu rất nhiều.
Cao Bằng tiện tay triệu hồi Tiểu Thảo ra ngoài, để cho Tiểu Thảo giúp mình chữa thương.
Nhưng mà Tiểu Thảo chiếu rọi thánh quang màu nhũ bạch lên vết thương một lúc mà không có chút tác dụng nào, trị liệu Thánh cấp rất khó tạo ra được chút hiệu quả nào với vết thương bị gây ra bởi pháp tắc hệ Kim. Ít nhất cũng phải lực lượng cấp Chuẩn Thần trở lên mới có thể đưa đến hiệu quả nhất định.
Lẽ nào ta phải kết thúc ở chỗ này sao. . .
Cao Bằng nhắm mắt lại, nhụt chí ngồi ở đáy hồ, lẳng lặng chờ đợi sinh mệnh đến phần cuối.
Hắn cảm giác bản thân mình rất mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ rất say.
Ngơ ngơ ngác ngác, mông lung, không biết là trải qua bao lâu, Cao Bằng đột nhiên tỉnh lại.
Trong ý thức có thêm một đoạn ký ức.
Ta là. . . Cao Bằng?
Không, không phải, ta không phải đã chết rồi sao.
Tiếng nói bên tai dần dần ầm ĩ, sôi trào.
Cao Bằng mở to mắt, vài người y tá trước mặt đang nhìn hắn với vẻ mặt hòa ái.
- Sinh ra rồi, là con trai.
Một người y tá trong số đó có tuổi tác hơi lớn một chút, mặt mũi tràn đầy dữ tợn đi tới. Từ thái độ của mấy người y tá xung quanh hắn thì cô ta hẳn là có chức vị không thấp, khả năng là y tá trưởng.
Y tá trưởng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Cao Bằng, lại từ bên cạnh nắm lấy một cái ống nghiệm, sau đó nhỏ nước thuốc màu tím bên trong lên mu bàn tay Cao Bằng.
Mu bàn tay Cao Bằng tê rần, vài tiểu hộ sĩ vây quanh ngó đầu theo dõi.
- A.
- Ôi.
- Thật đáng thương.
- Ài, chắc là rất đau.
Mấy tiểu hộ sĩ ríu ra ríu rít thảo luận.
Thanh âm dần dần nhỏ đi, Cao Bằng có chút mỏi mệt, vì vậy nhắm mắt lại.
Thân thể còn nhỏ chung quy là yêu cầu nghỉ ngơi càng nhiều.
Mình đã xuyên qua hay là sau khi chết luân hồi đầu thai?
Cao Bằng muốn suy nghĩ. Nhưng mỗi khi Cao Bằng muốn nghiên cứu sâu hơn thì đột nhiên có một luồng ngoại lực từ sâu trong đầu tuôn ra ngăn cản quấy nhiễu tư duy của hắn.
Dần dần, Cao Bằng tựa hồ buông tha ý nghĩ truy đến cùng, gặp sao thì như thế.
Thời gian dần dần trôi qua, Cao Bằng cũng từ trong kinh nghiệm cuộc sống hiểu ra lúc trước người y tá kia tại sao lại lộ ra biểu tình như vậy, và nguyên nhân vì sao những tiểu hộ sĩ kia có thái độ và lời nói như thế.
Đây là một cái thế giới tàn khốc, cũng là một cái thế giới phân chia giai cấp rõ ràng.
Mỗi người từ khi sinh ra ở trong cơ thể hình thành một con số.
Con số này đại biểu cho thiên phú một người, cũng đại biểu cho thân phận và địa vị của hắn.
Từ lúc vừa sinh ra, thiên phú đã quyết định vận mệnh cả đời người.
Con số từ 0 - 9. 0 là thiên phú yếu nhất, không khác bao nhiêu so với nhược trí, 3 chính là người bình thường, 9 chính là thiên tài vĩ đại nhất.
Mà bất hạnh chính là thiên phú Cao Bằng ở mức 0. Mới đầu khi Cao Bằng biết được tin tức này thì cảm thấy không khác gì sấm sét giữa trời quang.
May mà thiên phú Cao Bằng tuy rằng rất kém cỏi, thế nhưng gia đình hắn có bối cảnh rất tốt. Phụ thân là quan lớn trong chính phủ, mẫu thân cũng là người thuộc gia tộc chính trị thông gia tương đương, bối cảnh thâm hậu, điều này cũng làm cho Cao Bằng tránh được rất nhiều ngăn trở. Đương nhiên ở trong quá trình này, mấy lời đồn đại nhảm nhí ác ý ở sau lưng là không tránh khỏi.
Tâm cảnh của người trưởng thành khiến cho Cao Bằng bỏ qua những lời đồn đãi nhảm nhí này, bọn chúng làm cho tâm linh của Cao Bằng càng trở nên cường đại hơn.
Nhưng Cao Bằng cũng phát giác được bản thân mình có chỗ khác thường.
Theo lý thuyết, thiên phú của mình chỉ có mức 0, vô luận học cái gì đều sẽ không vào, hẳn là cái loại vô năng nhất kia.
Nhưng mà Cao Bằng lại phát hiện ra tốc độ mình học tập vô cùng nhanh. Rất nhiều thứ chỉ vừa nhìn liền hiểu, học một lần lập tức thông thạo.
Chẳng lẽ mình chính là mô bản nhân vật chính thuộc phế vật lưu trong truyền thuyết? Có đôi khi Cao Bằng cũng nghĩ qua vấn đề này, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ ung dung cười một tiếng.
Vào một ngày mưa dầm.
Phụ thân không trở về nhà sau khi tan tầm giống như thường ngày, Cao Bằng ngồi ở trên bệ cửa sổ biệt thự, sắc trời ngoài cửa sổ dần tối.
Cơn mưa to dày đặc che phủ bầu trời, thấy không rõ cảnh sắc phía xa.
Chỉ có thể nhìn thấy sương mù mông lung rộng lớn. Đèn xe xuyên thấu cơn mưa to, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở trước biệt thự, cửa xe mở ra.
Một thân ảnh cầm chiếc dù màu đen vội vàng đi tới.
Cửa biệt thự mở ra, một người phụ nữ vóc dáng cao gầy, mái tóc dài xoăn màu vàng buông xõa hai vai đến mở cửa gian phòng Cao Bằng. Y phục màu đen của nàng đều bị ướt nhẹp, giống như mặc bộ quần áo bó dán chặt lấy thân thể, phác họa ra đường cong có lồi có lõm.
- Tôi được cha cậu ủy thác đến đón cậu rời đi. Cha cậu bởi vì phạm tội tham ô, trước đây ông ấy đắc tội không ít kẻ thù, nếu như cậu tiếp tục đợi ở chỗ này sẽ gặp nguy hiểm, tôi tới đón cậu rời đi.
Cao Bằng hé miệng trầm mặc, không quá tin tưởng nàng.
Người phụ nữ tự xưng là chịu ủy thác từ cha Cao Bằng dường như đã dự liệu đến loại tình huống này, lấy từ trong túi xách tay ra một loạt chứng minh thân phận và ảnh chụp kèm video quay lại cảnh cha Cao Bằng bị bắt, cùng với chứng từ cha hắn tự tay viết ký tên chuyển nhượng quyền nuôi dưỡng.
Cao Bằng nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp trọn vẹn mười phút. Đi đến cái thế giới này mười ba năm, Cao Bằng đã cùng người nam nhân này hình thành một loại ăn ý nào đó.
Có lẽ hắn không tính là một người cha hợp cách, gần như chưa từng bồi bạn với Cao Bằng một lần. Kí ức bên nhau chỉ vẻn vẹn mấy lần, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng mà từ sau khi mẫu thân khó sinh mà chết, hai người nam nhân sống nương tựa lẫn nhau, hắn cũng chưa từng có đề cập qua việc tìm cho Cao Bằng một người mẹ kế, cũng chưa từng mang người phụ nữ nào từ bên ngoài trở về. Đánh giá của bên ngoài thì Cao Bằng khó mà nói, nhưng ít ra đó chính là một phụ thân hợp cách. . .
Cuối cùng Cao Bằng tin tưởng nàng, cùng nữ nhân này rời đi, cũng tạm biệt nơi ở trước đây của mình.
Nữ nhân mang theo Cao Bằng di chuyển khắp nơi, Cao Bằng cũng chân chính cảm nhận được thế gian này khó khăn cay độc.
Con số thiên phú lớn nhỏ đối với cao tầng xã hội có lẽ ảnh hưởng cũng không quá lớn. Bởi vì coi như là một người sống đời sống thực vật, nhưng dưới quyền thế của bọn hắn thì vẫn có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Nhưng đối với tầng dưới cùng và tầng giữa thì thiên phú chính là thứ quyết định vận mệnh.
Cao Bằng vốn học tập với gia sư riêng, sau khi mất đi thân phận vốn có, Cao Bằng chỉ có thể đi đọc sách ở trường công hoặc là trường học tư nhân.
Nhưng bởi vì thiên phú của Cao Bằng, cho dù là trường học tư nhân cũng sẽ không tiếp nhận một cái thiên phú phế vật là 0. Bọn họ tuy rằng muốn kiếm tiền, nhưng sẽ không vì một chút tiền nhỏ mà hạ thấp thanh danh chính mình.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thời gian mười năm trong nháy mắt qua đi.
Trong vòng mười năm đó, Cao Bằng và người phụ nữ này rời khỏi quốc gia quê hương, vì che dấu thân phận nên trốn sang nước láng giềng.
Đương nhiên, có lẽ là cân nhắc đến thiên phú Cao Bằng là 0, nên những kẻ thù chính trị của cha hắn trước kia và nhóm cừu gia cũng không tìm tới cửa.
- A Thang, bưng nước sôi xuống đây.
Người phụ nữ cất tiếng gọi từ phía sau nhà. Nàng vén cao mái tóc, cũng không có uốn xoăn như ngày trước, tóc ngắn đen nhánh đến vai dễ dàng rửa mặt.
- Tới đây.
Người thanh niên có mấy sợi râu lởm chởm, đi một đôi dép xỏ ngón, trên thân mặc một chiếc áo trắng cộc tay bị hở một lỗ sau lưng, bưng một chiếc nồi lớn từ trong phòng đi ra.
Loáng thoáng có thể nhìn ra bộ dáng của Cao Bằng. Vì cuộc sống, hắn dùng tên giả là A Thang.
Không có bằng cấp cũng không cách nào đảm nhiệm phần lớn công việc, chỉ có thể ở bên trong xóm nghèo chế biến một chút đồ ăn, trở thành người bán hàng rong buôn bán kiếm sống qua ngày.
May mà Cao Bằng và nàng đều rất chăm chỉ, mỗi ngày ba giờ rưỡi sáng rời giường, sau đó chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đồng thời lau rửa kỹ mặt mũi.
Thời điểm 4:30 ra quán, một mực bán đến một giờ trưa mới thu quán.
Sau đó đi ra chợ để mua sắm nguyên liệu nấu ăn, về đến nhà đem nguyên liệu nấu ăn ra ướp gia vị.
Mỗi một ngày đều lặp đi lặp lại, tuy rằng nhàm chán, nhưng mà hai người Cao Bằng và nàng đã sớm quen loại cuộc sống này.
Tuy rằng còn không có danh nghĩa vợ chồng, nhưng mà sống nương tựa lẫn nhau hai người đã sớm là vợ chồng.
Bởi vì chính phủ nghiêm cấm người có thiên phú là 0 kết hôn, bọn họ cho rằng thiên phú 0 chính là thứ vô dụng, xã hội không hi vọng loại người mang thiên phú này tiếp tục di truyền xuống.
Cho nên Cao Bằng không thể cùng nàng đến cục dân chính làm chứng từ hợp pháp, vì thế cứ như vậy tiếp tục sống chung với nhau.
Có lẽ cả đời sẽ bình yên trôi qua như vậy.
Hài tử đã hoài thai tháng chín, nàng nâng cao bụng to ngồi ở trên ghế hạnh phúc nhìn Cao Bằng.
Tuy rằng Cao Bằng cường điệu thêm lần nữa để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, an tâm nuôi dưỡng thai nhi.
Nhưng mà đã quen với đồng hồ sinh học, nàng vẫn như thường lệ tỉnh lại, nhìn xem trượng phu vì cái nhà này làm việc chính là một chuyện rất hạnh phúc.
Ở bên cạnh mình, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mình cũng thuận tiện chăm sóc nàng.
Cao Bằng vẫn nghĩ như vậy.
- Hảo huynh đệ, cả một đời.
- Vì huynh đệ, giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Giọng nói của một tên say rượu truyền đến từ góc đường bên kia.
Vài tên say rượu lung la lung lay kề vai sát cánh đi tới, sắc mặt đỏ như máu, ánh mắt mê ly, mặc trên người đủ mọi y phục màu sắc rực rỡ.
Dáng dấp điển hình một tên nát rượu háo sắc.
Một tên say rượu trông thấy người phụ nữ ngồi ở bên đường, nụ cười dâm đãng tiến lên đùa giỡn, thốt ra những từ ngữ dâm uế thô bỉ khó nghe.
Cao Bằng thấy là kẻ say rượu, không muốn gây chuyện, chỉ là phất tay muốn đuổi tên say đi, bảo nàng vào trong phòng phía sau nghỉ ngơi trước.
Năm tên say rượu khác không biết lúc nào xuất hiện vây quanh.
Sắc mặt Cao Bằng biến hóa, từ bên trong ba lô lấy ra một chuôi đao nhọn, hàn quang lập loè. Lưỡi đao được mài đến sáng bóng, một đao chém xuống liền có thể mở ngực thủng bụng.
Nếu như là người bình thường có lẽ đã lập tức bị dọa lùi, nhưng mà hàn quang từ đao nhọn ngược lại kích thích năm tên say rượu. Lúc này coi như ở trước mặt bọn chúng là một con ác quỷ chân chính cũng sẽ không chút do dự nhào tới.
Trong chớp mắt tranh đấu bạo phát, người qua đường hét lên những tiếng thét chói tai, trong ngân quang còn có huyết quang bắn tung toé, sáu người nằm trên mặt đất.
Năm tên say rượu nằm gục tại trong vũng máu, nữ nhân cũng chấn kinh dẫn đến đau đớn khó nhịn, ngã sấp xuống trên con đường đất sỏi gập ghềnh nơi xóm nghèo.
Xe cứu thương lái tới, nương theo mà đến còn có xe cảnh sát.
Cao Bằng leng keng ngồi tù. May mà xe cứu thương kịp thời đi đến, giữa việc lựa chọn cứu người lớn hay hài nhi còn chưa sinh ra thì Cao Bằng lựa chọn người lớn, cuối cùng bảo trụ tính mạng vợ mình, nhưng mà hài nhi lại là bất hạnh khó sinh.
Còn không đợi Cao Bằng kịp thương tâm, cũng bởi vì ác ý đả thương người vô tội và sinh đẻ bất hợp pháp, hai tội đồng thời kết án không hạn định.
Trong lao ngục, Cao Bằng bởi vì quái gở nên hắn không hợp với bạn tù.
Hai mươi năm sau, vì Cao Bằng biểu hiện tốt đẹp nên được phóng thích sớm trước thời hạn.
Nữ nhân cũng ở bên ngoài ngục giam chờ đợi Cao Bằng hai mươi năm, nàng khóe mắt tràn đầy nếp nhăn mang theo một túi quả táo cười nhẹ đứng chờ Cao Bằng bên ngoài ngục giam.
Bởi vì trải qua bị thương, nữ nhân đã không thể mang thai nữa.
Cao Bằng đã sớm nghĩ thoáng, không còn xoắn xuýt những chuyện tục sự này nữa. Sau đó liền cùng nữ nhân tìm một nơi yên tĩnh trong thành phố nhỏ, đi sớm về tối vất vả làm việc tay chân, tiết kiệm một khoản tiền sau đó mở một cửa hàng ăn nhỏ. Thời gian cứ như vậy một năm rồi lại một năm đi qua.
Nữ nhân đã rất già lão. Bởi vì lúc tuổi còn trẻ chịu qua tổn thương, thân thể tích góp nhiều bệnh, vào năm bảy mươi hai tuổi đã triệt để bị kéo sụp, trước khi ra đi người phụ nữ hạnh phúc từ từ nhắm hai mắt nằm ở trong lòng Cao Bằng rời đi.
Đêm đó, Cao Bằng đóng cửa gian hàng sinh ý không tốt lắm này, đếm rõ từng đồng tiền xu rồi đặt ở trên quầy, viết xuống di thư quyên tiền.
Về đến trong nhà, hắn đóng chặt cửa sổ lại, ôm người nữ nhân này nằm trên giường giữ nguyên áo mà ngủ.
Trên mặt nữ nhân mang theo vẻ mỉm cười nhàn nhạt, phảng phất nàng chỉ vừa đi vào giấc ngủ.
Nhắm mắt lại, Cao Bằng hồi tưởng cả đời này của mình, từng hình ảnh từ khi sinh ra đến sau này. Cao Bằng thở dài, nếu như nói có điều gì tiếc nuối. . . Vậy những điều tiếc nuối nhất định là rất nhiều.
Trong bóng tối thâm trầm, ký ức Cao Bằng dần dần rút đi.
Tất cả những mảnh vỡ ký ức giống như ảnh chụp cũ kỹ buổi hoàng hôn, từng điểm từng điểm bị thời gian tước đoạt.
. . .
Cao Bằng mở to mắt, trước mắt vài người y tá vây xúm tới đây, hòa ái nhìn qua hắn:
- Sinh ra rồi, là con trai.
Một người y tá lớn tuổi mặt mũi tràn đầy dữ tợn đi tới, nhỏ lên nước thuốc.
Mu bàn tay Cao Bằng lại là tê rần, giống như bị đâm kim.
- A.
- Ôi.
- Thật đáng thương.
Cảnh tượng này giống như đã gặp qua ở nơi nào rồi?
Cao Bằng chung quy cảm thấy một màn này rất quen thuộc.
Hắn nỗ lực hồi tưởng lại, nhưng rốt cuộc một đứa trẻ con không thể suy nghĩ quá nhiều.
- À, ta nhớ rồi, đây là cuộc đời thứ hai, ta trọng sinh trở lại vào ngày đó, còn có nàng.
Cao Bằng bừng tỉnh đại ngộ.
Thế nhưng Cao Bằng cảm thấy mình tựa hồ đã quên đi thứ gì đó rất quan trọng.
Hắn híp mắt nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ mất.
Năm năm sau, bên cửa sổ, một bé trai phấn điêu ngọc trác ngồi ở bên giường sững sờ nhìn lên không trung, nhìn một hồi lâu mới cúi đầu xuống nhìn tờ giấy trắng ở trên bàn.
Trên tờ giấy trắng viết mấy cái tên "Ngự Thú", "Ông ngoại", "Đại Tử".
Chỉ khi nào chạm đến mấy chữ này Cao Bằng mới có thể nhớ lại một chút đồ vật.
- Ta đã dần quên đi bọn nó. . .
Sau khi trọng sinh, Cao Bằng cảm giác được ký ức của mình tựa hồ bị ma diệt quá nhiều.
Nếu như còn có thêm cuộc sống tiếp theo, khả năng chính mình sẽ quên đi toàn bộ.
Trên gương mặt bé trai hiển hiện một vẻ bất đắc dĩ, nhưng mà rất nhanh đáy mắt lộ ra vài phần kiên định, bất kể như thế nào ta đều sẽ không quên chúng nó!
Ở kiếp này, nhân sinh của Cao Bằng thành công hơn so với kiếp trước quá nhiều. Bởi vì sớm biết một chút hướng đi về của các đại sự kiện, phụ thân hắn không có sa lưới, ngược lại càng làm càng lớn, Cao Bằng cũng tìm đến nàng của kiếp trước.
Tất cả hết thảy đều trở nên hoàn mỹ như vậy, tựa như một giấc mộng chân thật nhất, chỉ có chút khác biệt.
Ở kiếp này Cao Bằng sống tới 103 tuổi.
Sau khi Cao Bằng chết đi, đám con cháu đi đến phòng của hắn.
Một đứa bé trai hiếu kỳ dò xét bốn phía. Nó phát hiện tính tình của thái gia gia vô cùng cổ quái, trong phòng treo đầy các bức họa, tất cả đều là một bộ bức tranh vẽ Ngô Công, trông rất sống động, người xem cảm giác sợ hãi không gì sánh được.
Ở trên đầu giường có một bức hoành phi, trên đó có hai chữ —— Đại Tử!
Đương nhiên, trong cái nhìn của một số vãn bối thì nhất định là lão nhân viết chữ sai, lão nhân lúc trước có lẽ định viết nhất định là trí tuệ!
Đại trí giả ngu!
Cho nên gia huấn của Cao gia cũng gọi là đại trí giả ngu.
Cuộc đời thứ ba, Cao Bằng mở to mắt.
Trong đầu ký ức ít hơn, mỗi một lần ít nhất đều bị ma diệt 99% ký ức. Cao Bằng không có phương pháp khác, chỉ có thể không ngừng làm sâu sắc ký ức chính mình, để bản thân ở một đời này tận lực nhớ ra càng nhiều ký ức ở kiếp trước, như vậy đến cuộc đời tiếp theo sẽ có thể bảo tồn càng nhiều đồ vật.
Nhưng Cao Bằng biết, cứ như vậy một đời lại một đời luân hồi đi xuống, bản thân mình sớm muộn cũng trầm luân trong này.
Thở dài một hơi, Cao Bằng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.
- Ồ, ngươi tỉnh rồi.
Bên tai truyền đến giọng nói.
Cao Bằng đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng. Bởi vì hắn nhớ rõ ràng, chỉ cần mình không tạo ra hiệu ứng hồ điệp thì rất nhiều thứ đều sẽ không cải biến, vậy tại sao giọng nói này không giống như ký ức hai đời trước đó . . .
Cao Bằng quay đầu liền nhìn thấy một đầu cá mập mạp sinh ra ở trên cổ y tá, nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn chằm chằm Cao Bằng.
Cao Bằng:
- Yêu quái!?
Rầm rầm.
Từng màn ký ức, từng cảnh tượng trước mắt giống như thủy tinh rạn nứt, trong chớp mắt bùng nổ vỡ vụn.
Đại lượng ký ức giống như thủy triều tràn ngập khắp não hải Cao Bằng. Kêu lên một tiếng khó chịu, Cao Bằng rốt cuộc hồi tưởng lại.
- Lão tạng này đã bị ta ăn hết, nó vừa rồi phóng thích một cái năng lực, đem chúng ta đều kéo vào trong mộng cảnh.
Bàn Đại Hải giải thích, nói xong còn liếm liếm đầu lưỡi, cái bụng tròn vo.
-------------------------------
Dịch : ND
Beta: B
Team : MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận