Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 341: Giấy Chứng Nhận

Chương 341: Giấy Chứng Nhận
Người đàn ông mặc áo jacket đen gật đầu, sau đó lại bổ sung một câu,
- Không có việc gì, kỳ thật bờ biển này cũng rất đẹp mắt, coi như đi du lịch.
Nói xong liền cười ha ha.
- Cao thiếu, người kia chính là Đông Bắc Hổ Vương, hắn cũng là một thợ săn thế giới rất nổi danh.
Trịnh Thiết Tráng nhỏ giọng nói.
- Đông Bắc Hổ Vương là một người có lòng nhiệt tình, hơn nữa thích giúp đỡ người khác, có điều tính khí không phải lúc nào cũng tốt, là một người có lòng nhiệt tình nhưng tính khí nóng nảy.
Cao Bằng gật gật đầu, nhìn cự hổ màu đỏ đứng sau lưng người đàn ông kia một chút. Lông cự hổ có nền màu trắng và các vằn màu đỏ, trông như thể hỏa diễm mọc ra từ dưới da.
【 Tên quái vật 】: Cuồng Bạo Kiếm Xỉ Hổ
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 43 (Cấp Lĩnh Chủ)
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Hỏa
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Tinh Nhuệ
【 Năng lực quái vật 】: Răng cưa sắc bén Lv3, lực lượng cuồng bạo Lv2, chưởng khống hỏa diễm Lv2.
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật 】: Hổ thú thức tỉnh huyết mạch Kiếm Xỉ Hổ do nuốt chửng bảo vật hệ Hỏa mà biến dị, chưởng khống hỏa diễm, tính tình hung mãnh hiếu chiến.
Cao Bằng gật đầu, sau đó trực tiếp đi về phía Hổ Vương.
- Ai, Cao thiếu, tính tình Hổ Vương không phải. . .
Những lời phía sau lập tức nghẹn ứ trong cổ họng, bởi vì hắn trông thấy Cao Bằng chào hỏi Đông Bắc Hổ Vương như thể rất quen thuộc.
- Hổ Vương, đã lâu không gặp.
- Cái gì đã lâu không gặp chứ, cũng chỉ mới một đêm mà thôi.
Hổ Vương đáp trả lại ngay.
Sau đó Trịnh Thiết Tráng nhìn thấy Cao thiếu bắt đầu trò chuyện với mấy Ngự Sử khác, nhìn dáng vẻ hình như quan hệ rất không tệ.
Mấy Ngự Sử này và Cao thiếu trò chuyện cách Trịnh Thiết Tráng khá xa nên hắn cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì.
Một lát sau Cao Bằng thản nhiên mang theo Trịnh Thiết Tráng cùng với một vài Ngự Sử thuộc bộ tác chiến rời đi, đi đến nơi xa hơn một chút để quan sát địa hình.
Đợi đến khi Cao Bằng đi được một lúc lâu, mấy người Ngự Sử này mới tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm với nhau.
Có lẽ bởi vì mới vừa rồi tất cả mọi người đều đã nói chuyện với Cao Bằng, giữa bọn họ cũng coi như có một chút quen thuộc.
- Ha ha ha, nói ra không sợ mọi người cười chê, mặc dù tôi đã bốn mươi mấy tuổi nhưng mà vẫn không thể bỏ xuống thứ gọi là danh lợi này.
Đông Bắc Hổ Vương cởi mở cười to.
- Ừm, ai có thể bỏ thứ này xuống được chứ, người sống một đời không vì danh thì cũng vì lợi mà.
Trùng Vương Nam Cương thở dài.
Abigail vừa khiêu chiến Cao Bằng thành công rụt rè đứng tại chỗ, ngại ngùng cười, cũng không nói chuyện.
- Chiều hôm qua vừa đi cao ốc Minh Châu khiêu chiến Cao Bằng một lần, thật đúng là hậu sinh khả uý mà. Coi như là tôi cũng phải hao hết sức chín trâu hai hổ mới có thể khiêu chiến thành công, mọi người xem, cậu ta lại còn cho tôi giấy chứng nhận thành tích bỏ đi nữa chứ!
Đông Bắc Hổ Vương phóng khoáng cười nói, nhìn như không quan trọng, giả bộ như lơ đãng móc ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ từ trong ngực.
Abigail hơi thay đổi sắc mặt, theo bản năng nắm chặt túi áo mình, đầu ngón tay cảm nhận được bìa cứng của giấy chứng nhận. Abigail tâm loạn như ma.
- Thật là vừa vặn, tôi cũng có một bản giấy chứng nhận thành tích này!
Trùng Vương Nam Cương kinh ngạc không thôi, lấy từ trong túi ra một bản giấy chứng nhận thành tích giống nhau như đúc.
- Con mịa nó, tôi cũng có một bản.
Một gã Ngự Sử khác bên cạnh kinh ngạc kêu lên.
Khóe mắt Abigail co giật, hình như cái tên gia hỏa cuối cùng này chỉ có một con ngự thú cấp Thủ Lĩnh mà thôi, làm sao có thể đánh bại Cao Bằng chứ?
- Này, mọi người đừng có không tin chứ, tôi cho mọi người xem. Có phải cái này hay không?
Nói đến đây một Ngự Sử tuổi tác không lớn lập tức lấy từ trong túi ra một bản giấy chứng nhận màu đỏ, Abigail nhìn cái màu đỏ này chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Đông Bắc Hổ Vương cùng với Trùng Vương Nam Cương trợn mắt há hốc mồm, ba người lật xem so sánh một hồi. Dường như giống nhau như đúc, chỉ có một vài chi tiết khác nhau mà thôi, ví dụ như cái tên ghi phía trên, ví dụ như ngự thú chẳng hạn.
Ngự thú mà Đông Bắc Hổ Vương đánh bại chính là Tiểu Hoàng, còn Trùng Vương Nam Cương đánh bại chính là Tiểu Diễm, mà ngự thú của gã Ngự Sử trẻ tuổi đánh bại chính là Sáp Sí Lôi Viên khô lâu. . .
- Mặc dù hiện tại ngự thú của tôi chỉ có cấp Thủ Lĩnh đỉnh phong, nhưng nó có thiên phú dị bẩm, có thể chiến đấu vượt cả một đại giai, cho dù là Lĩnh Chủ bình thường cũng không phải đối thủ của nó.
Gã trẻ tuổi chỉ vào ngự thú đứng sau lưng mình cách đó không xa đắc ý nói khoác.
Hai mươi mấy mét sau lưng hắn, một con chó ngao màu lam đang nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn qua cực kỳ thần tuấn. Trong lúc nhất thời không ai trong bọn họ có thể nhận ra chủng loại của con chó ngao kia.
- Thật sự trùng hợp.
Đông Bắc Hổ Vương vỗ trán một cái, nói với vẻ cao hứng.
- Như vậy, bằng không thì chúng ta tới so tài xem ai có thể tập hợp đủ bảy bản trước tiên?
Tâm tư Trùng Vương Nam Cương thẳng tính hơn nhiều so với Đông Bắc Hổ Vương, trợn trắng mắt không nói gì, đáy lòng cực kì im lặng. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy bị khiêu chiến cũng có thể phát triển thành một chuỗi sản nghiệp dây chuyền.
Thời điểm mình khiêu chiến hao tốn mấy ngàn điểm tín dụng, lúc đó mua một phần ưu đãi đảm bảo thắng. Bằng không con Thiên Cước Xích Luyện Vinh Nguyên kia của hắn chỉ vừa mới tăng lên cấp Lĩnh Chủ thì sao có thể là đối thủ của con hạc một chân kia được chứ.
Phí khiêu chiến chính là mấy ngàn điểm tín dụng, cộng thêm phí khiêu chiến của gã thiếu niên kia. Hơn nữa hắn hoài nghi có khả năng gã thiếu niên kia cũng mua gói đảm bảo thắng giống như hắn vậy, nếu như mua thì hẳn là trong mấy ngày nay Cao Bằng đã kiếm lời được hơn vạn điểm tín dụng.
Cách kiếm tiền này cũng quá nhanh rồi. Nói thật, Trùng Vương Nam Cương cũng thấy có chút ghen tỵ.
Mấy người đi rồi, Abigail mới lặng lẽ lấy giấy chứng nhận thành tích trong túi ra, nhất thời im lặng không nói gì. Tại sao giấy chứng nhận đột nhiên trở thành hàng vỉa hè rồi.
- Này, cậu cũng có giấy chứng nhận à?
Bên cạnh truyền đến một giọng nói chọc người ghét.
Abigail cất giấy chứng nhận trong tay đi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gã ngự sử trẻ tuổi trong mấy người vừa nói chuyện trời đất kia đang mỉm cười xấu xa nhìn hắn.
Khóe miệng Abigail co giật nhưng không nói gì.
- Này, nói thực nhé người anh em! Có phải cái giấy chứng nhận này của cậu cũng mua được giống như tôi hay không?
Gã trẻ tuổi nháy mắt ra hiệu.
Abigail không muốn để ý tới gã, nhưng cái gã trẻ tuổi này thì cứ sáp lại gần hắn,
- Ôi chao, tôi biết cả mà. Nhìn dáng vẻ thì chắc cậu không khác mấy so với tôi, nên chắc hẳn ngự thú của cậu cũng chỉ có cấp Thủ Lĩnh thôi phải không? Thật ra tôi mua giấy chứng nhận này rất đáng giá, tăng thêm 3000 điểm tín dụng ngoài ngạch là có thể đảm bảo thắng, kỹ thuật diễn xuất siêu tốt.
Người trẻ tuổi giơ ngón tay cái lên.
- Tôi chuẩn bị hai ngày nữa sau khi nhận được tiền tiêu vặt cha mẹ cho sẽ mua luôn sáu cái giấy chứng nhận còn lại, đến lúc đó khi trở về tôi đã có vốn liếng để khoác lác rồi, toàn bộ Ma Đô đều sẽ biết Tôn Mậu Tài tôi là một Ngự Sử thiên tài!
Gã trẻ tuổi rơi vào huyễn tưởng.
- Cậu làm như vậy không cảm thấy xấu hổ sao? Cậu làm như vậy so với giấy chứng nhận giả thì có gì khác nhau đâu, đây chính là lừa gạt. Tôi còn tưởng rằng Cao Bằng là một thiên tài đứng đầu, không nghĩ tới lại là một kẻ lừa đảo như vậy!
Abigail rốt cục nhịn không được.
Tôn Mậu Tài kỳ quái nhìn hắn một chút, lắc đầu cười nhạo.
- Vậy giấy chứng nhận của cậu ở đâu ra? Được rồi, tôi cũng không hỏi giấy chứng nhận của cậu ở đâu ra. Tôi bỏ tiền, cậu ta phối hợp diễn một màn kịch với tôi, trong đó nào có cái gì gạt người hay không gạt người đâu chứ! Hơn nữa tôi cảm thấy cậu ta mới là một người thực sự thông minh, cậu có tin sau khi việc chuyện khiêu chiến được truyền ra thì người khiêu chiến cậu ta sẽ ít đi rất nhiều hay không?
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm thì từng viên từng viên đạn đạo vạch phá bầu trời, mang theo đuôi lửa thật dài vắt ngang đường chân trời rồi rơi xuống biển.
Ầm ầm ầm!!!
-----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận