Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 400: Chân Thực

Chương 400: Chân Thực
- Ta đã biết. . . Một người bình thường làm sao có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy được, thì ra là con khỉ ngốc nhà ngươi.
Cao Bằng Nhìn thấy đầu khỉ mập này, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
【 Tên quái vật】: Bạch Mao Huân Sinh Hầu (loại mập mạp)
【 Đẳng cấp quái vật】: Cấp 25 (cấp Thủ Lĩnh)
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Hoàn Mỹ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Băng
【 Nhược điểm quái vật 】: Bởi vì quá mập mạp dẫn đến năng lực hành động của nó cực kỳ chậm chạp.
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Là một loại ăn mặn hiếm thấy trong tộc đàn Bạch Ban Tố Sinh Hầu, mỗi một con Bạch Mao Huân Sinh Hầu đều là vương giả trời sinh của tộc đàn Bạch Ban Tố Sinh Hầu, so với tính cách ôn hòa của Bạch Ban Tố Sinh Hầu thì Bạch Mao Huân Sinh Hầu có tính cách càng thêm hung lệ mang thù.
Con Bạch Mao Huân Sinh Hầu mập như quả bóng nhìn qua có vẻ vô hại, cúi đầu đưa mắt nhìn vào đồ ăn trong chén, sau đó đem bát đưa về phía Bạch Cương Phong Nhận Thú, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành.
Bạch Cương Phong Nhận Thú nghi hoặc nháy mắt mấy cái, đối với việc con Bạch Mao Huân Sinh Hầu này lấy lòng có chút không dám tin. Tựa hồ không phản ứng kịp, trong lúc nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào, ở trong khái niệm của nó chỉ có hai loại tồn tại là thiên địch và con mồi.
Thiên địch yêu cầu bản thân phải trốn tránh, con mồi chính là đồ ăn giúp mình trưởng thành.
Đương nhiên, như Cao Bằng có thể khiến cho bản thân mình trở nên cao hơn thì là tồn tại đặc thù ngoại trừ con mồi và thiên địch. Cao Bằng là. . . Có thể làm cho mình thay đổi trở nên cao hơn!
Dưới tình huống bình thường, một con khỉ mập như vậy nhất định là con mồi của nó, không có chuyện gì để nói, trực tiếp một đao giết chết sau đó kéo về hang ổ rồi ăn tươi.
Nhưng mà hiện tại . . . Lại cần cân nhắc một chút đến ý kiến của vị nhân loại họ Cao có thể làm cho mình cao lên kia.
Nhìn thấy con tiểu quái vật trước mắt không nhận đồ ăn từ mình mà lại quay đầu xin chỉ thị từ tên nhân loại kia, sắc mặt Bạch Mao Huân Sinh Hầu thay đổi.
Cúi đầu đưa mắt nhìn vào đồ ăn trong chén, Bạch Mao Huân Sinh Hầu theo bản năng cảm thấy nhân loại này chắc có lẽ không ưa thích đồ vật trong chén của bản thân.
Cố sức đứng dậy rời khỏi ghế salon, sau đó đi vào trong phòng bếp giày vò một hồi lâu. Một lát sau mới chậm chạp bưng một bát súp đậm đặc khác đi tới, mặt mũi tràn đầy tươi cười đưa cho Cao Bằng.
Cái bát lớn được con Bạch Mao Phì Hầu này cầm, nói là bát, trên thực tế khi nhìn vào hoa văn rực rỡ thấp kém in phía trên, Cao Bằng cảm thấy tựa như một cái bát giá năm đồng tiền được bán đầy ngoài chợ ở khu Hoa Hạ. . .
Trong bát chứa súp đậm đặc, màu sắc như nước trà sền sệt. Đồ vật bên trong đều bị nấu nát, có nấm nhỏ, có trái cây, còn có một ít côn trùng và giun nổi lổm ngổm bên trong.
Cao Bằng và con khỉ mập này đối mặt, con khỉ bưng bát bằng hai tay, trên mặt lộ ra biểu tình hiền lành vô hại.
Dường như đang cố gắng trợn to mắt, hai cái mí mắt nháy nháy, rất khó khăn để mở to ra một chút như vậy.
Nhưng mà Cao Bằng lại cảm thấy con Bạch Mao Phì Hầu này tựa hồ đang giấu diếm điều gì đó. Cao Bằng bước đi vào trong phòng, Bạch Mao Phì Hầu có chút kích động ngăn cản trước người Cao Bằng.
- Tránh ra!
Sững sờ mấy giây, Bạch Mao Phì Hầu kiên định từ chối:
- Không được!
Ngay lúc giằng co khi khoảng cách giữa con Bạch Mao Phì Hầu này và Cao Bằng càng ngày càng gần, hai mắt Bạch Mao Phì Hầu lóe lên hung quang.
Trong nháy mắt thể hiện ra tính linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với thân thể mập mạp. Ném bát nhựa nóng hổi về phía Bạch Cương Phong Nhận Thú ở bên cạnh, bước chân lăn một vòng liền trượt đến trước mặt Cao Bằng, hai bàn tay hướng ra phía ngoài bắn ra từng chiếc móng vuốt sắc bén. Móng vuốt lấp lánh hàn quang, có vẻ còn sắc bén hơn so với chủy thủ.
Động tác của nó rất linh hoạt, trong nháy mắt bạo phát tốc độ thậm chí khiến cho Cao Bằng đều có chút kinh ngạc, tốc độ này thật sự rất nhanh.
Nhưng mà ở trong mắt Bạch Cương Phong Nhận Thú thì vẫn còn quá chậm.
Chậm chạp tựa như một con ốc sên.
Bạch Cương Phong Nhận Thú thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi mở miệng ngáp và duỗi lưng một cái.
Sau đó, biến mất khỏi chỗ cũ.
Bạch Mao Phì Hầu cảm thấy ngực tê rần, thân thể bị lăng không bay lên, càng bay càng cao, phía sau lưng đột nhiên đụng mạnh vào trên vách tường. Vách tường ầm ầm chấn động, nó giống như một bức tranh treo tường bị chậm rãi trợt xuống, ở trên vách tường lưu lại một vết lõm thật dài.
Mãi đến lúc này bát nhựa bị Bạch Mao Phì Hầu ném ra mới rơi xuống mặt đất, bịch bịch lăn thêm vài vòng, nước canh bên trong vẩy đổ ra ngoài.
Trên sàn nhà lạnh buốt bốc lên khí nhiệt nóng hổi.
- Chúng ta vào xem.
Cao Bằng bình tĩnh nói, bước đi vào trong phòng.
Đồ vật có thể làm cho Bạch Mao Phì Hầu vì cố sức che dấu mà chủ động công kích cho dù bản thân có thể gặp nguy hiểm. . . Đáy lòng Cao Bằng xuất hiện một tia dự cảm xấu.
Khác hẳn với phòng khách sạch sẽ, phòng bếp có chút dơ dáy bẩn thỉu, một chút xì-dầu cùng với các loại gia vị vứt lung tung trên kệ bếp, trên vách tường. Hỗn hợp có trong nồi súp đậm đặc tạo ra một hương vị kỳ lạ trong không khí.
Ngay chính giữa phòng bếp là một chiếc nồi rất lớn, nắp nồi hé mở sẵn, bên mép có một tia nhiệt khí liên tục toát ra từ bên trong.
Ở bên cạnh chiếu trên bục có để một cái bát lớn, chính là chiếc bát mà con Bạch Mao Phì Hầu vừa rồi cầm lúc ở trên ghế sa lon.
Màu sắc của súp trong bát này nhìn qua không khác lắm so với bát súp đưa cho mình trước đó. Nhưng mà lại có một ngón tay.
Là ngón tay của sinh vật có hình dáng con người, Cao Bằng xác định bản thân không có nhìn lầm.
Có thể là khỉ, cũng có thể là tinh tinh, còn có thể là con người.
Cao Bằng liếc mắt nhìn cái nồi bị vênh, cuối cùng vẫn không mở ra kiểm tra những thứ bị nấu nát bên trong.
Nhưng mà tổng hợp phản ứng của Bạch Mao Phì Hầu trước đó, trong lòng Cao Bằng đã có suy đoán.
Quay người rời khỏi phòng bếp, Cao Bằng đi ra ngoài phòng một tay túm Bạch Mao Phì Hầu nhấc lên. Khỉ mập nặng ít nhất mấy trăm cân bị Cao Bằng dùng một tay nhấc bổng.
- Ngươi thích ăn loại đồ vật trong nồi này sao?
Cao Bằng bình tĩnh hỏi. Nếu là người quen thuộc với Cao Bằng liền biết lúc này tâm tình của hắn khẳng định rất không tốt.
- Ăn ngon!
Tựa hồ biết bản thân mình sẽ có kết cục gì, sắc mặt ôn hòa trước đó của Bạch Mao Phì Hầu đã triệt để thay đổi, trở nên dữ tợn và tràn đầy phẫn nộ. Tựa như một con ác quỷ tới từ địa ngục, ngũ quan vặn vẹo, nhe răng trợn mắt.
- Các ngươi ăn chúng ta, chúng ta liền ăn các ngươi! ! !
- Ta hiểu, ta không có lập trường chỉ trích ngươi, như vậy quá dối trá, nhưng dù sao ta cũng là con người. Hơn nữa hôm nay ta đã nhìn thấy việc này, ta cũng không thể ngồi nhìn mà mặc kệ được.
Cao Bằng nhìn thẳng vào hai mắt của Bạch Mao Phì Hầu.
- Trong số các ngươi những con nào đã ăn thịt người, ngươi hãy chỉ rõ ra, ta chỉ giết những con đã từng ăn. Nếu không, ta sẽ giết sạch khỉ trên núi này.
Giọng nói của Cao Bằng tràn đầy lạnh lẽo.
Bạch Mao Huân Sinh Hầu không để ý đến Cao Bằng nói gì, chỉ là không ngừng phẫn nộ rống to. Trong cổ họng phát ra tiếng gào thét bén nhọn, tứ chi điên cuồng vung vẩy, tựa như một con cá ở trên bờ ra sức giãy dụa lần cuối cùng, trong miệng nói ra một câu tàn khốc,
- Hắn ăn con của ta, ta muốn ăn hắn! Ta muốn ăn hắn! Ăn hắn! ! !
- Cho nó thống khoái đi.
Cao Bằng mở miệng nhờ Bạch Cương Phong Nhận Thú, hắn biết nó có thể làm được chuyện này.
. . .
Cuối cùng Cao Bằng rời khỏi sơn thôn. Tòa thôn trang hoang phế này bị Cao Bằng phá huỷ vùi lấp, tất cả huyết tinh và tội ác đều bị đất đá nặng nề che khuất.
Hít sâu một hơi, Cao Bằng cảm giác trong lỗ mũi của mình vẫn lưu lại mùi máu tươi nồng đậm.
Hắn không biết là của người, hay là của khỉ.
- Hô. . .
Cao Bằng thở dài một hơi. Đây là tai biến, đây là máu chảy đầm đìa và sự tàn khốc vô cùng chân thật.
Lúc ở Hoa Hạ còn chưa phát giác được, bởi vì khu Hoa Hạ được coi là khu bảo hộ dân chúng đứng đầu trên thế giới.
Mà chuyến đi đầu tiên ra bên ngoài nói cho hắn biết, đây chính là chân thực.
---------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận