Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 631: Cao Bằng Ơi Cao Bằng, Ta Xem Thường Ngươi!

Chương 631: Cao Bằng Ơi Cao Bằng, Ta Xem Thường Ngươi!
Dù hiện giờ Cao Bằng đang điều khiển cơ thể của Bàn Đại Hải, nhưng qua tầm mắt của Cao Bằng nó vẫn nhạy cảm phát hiện ra bước chân của Phong Bạo Thuỷ Ma Chu vẫn đi quanh nó hơi dừng lại một chút.
- Mỗi ngày mỗi đêm khi mặt trời và mặt trăng luân hồi, trong thần điện băng lãnh kia, nội tâm ta như bị roi quất. Ta đã tự trách mình không biết bao nhiêu lần.
Trong con mắt không lớn không nhỏ của Bàn Đại Hải tràn ngập thâm tình, mắt cá mè hoa rất có mị lực.
- Ngươi mà cũng tự trách mình sao?
Phong Bạo Thuỷ Ma Chu giễu cợt hỏi:
- Phụ thân đại nhân của ta ơi, ngươi học được cách nói dối từ khi nào thế?
Khuê nữ này của ta thật thông minh. Nghe màn đối thoại này, đột nhiên Bàn Đại Hải cảm thấy rất đắc ý.
- Nếu trên đời này có một chuyện có thể khiến cho ta hối hận, thì chính là những lời ta đã nói trong thần điện hôm đó.
Sắc mặt Bàn Đại Hải không đổi, nhưng giọng nói bắt đầu run rẩy.
- Ta là một người cha, vậy mà lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy với con gái của mình.
Bàn Đại Hải nghe vậy liền chấn kinh, nói như thế thì nó còn biết giấu mặt mũi vào đâu nữa.
- Cha có lỗi với con, là cha sai.
Cao Bằng đau đớn thừa nhận, trong hai con mắt nhỏ ướt đẫm lệ.
Này này… Con mẹ nó, đây là con gái ta đấy!
Đột nhiên Bàn Đại Hải kịp phản ứng lại. Cao Bằng cẩu tặc kia, ngươi dám chiếm tiện nghi của ta! Ngươi có rắp tâm không tốt!
Đừng có nháo, ta đang níu giữ gia đình cho ngươi đó.
Cao Bằng tức giận nói với Bàn Đại Hải qua huyết khế, đồng thời nhắc nhở nó vào lúc này đừng có mà thò mặt ra quấy rối.
Bàn Đại Hải rất tức giận, nhưng cũng biết lúc này không nên quấy rối, nên vẫn lặng lẽ trốn trong thức hải nhìn Cao Bằng diễn kịch.
Phong Bạo Thuỷ Ma Chu chấn động toàn thân, giống như nghe được chuyện cười gì hay lắm, tiếng cười sắc bén quanh quẩn khắp biển sâu.
- Không ngờ ngươi còn biết nhận sai? Có phải ngươi đã bị người ta mạo danh thay thế rồi không? Ha ha ha, đường đường là Phong Bạo Triều Tịch Chi Thần thế mà lại xin lỗi? Ta thực sự rất vinh hạnh.
Nhìn cảnh này, Bàn Đại Hải lặng lẽ nghĩ bụng, đúng là ta bị mạo danh mà!
Phong Bạo Thuỷ Ma Chu cười xong, chậm rãi dẫm lên thủy võng đi tới trước mặt Bàn Đại Hải. Mượn ánh sáng của con mắt và ở khoảng cảnh gần như vậy, Cao Bằng đã có thể nhìn thấy rõ hình dạng của nó.
Kích thước của nó không quá lớn, đường kính đại khái khoảng hai mươi mét.
Trong đó hơn phân nửa là chân nhện. Cho nên, trên thực tế thì tỷ lệ thân mình cũng không tính là lớn.
Thân thể màu xanh đen, chỉ có nhìn chính diện mới thấy rõ được. Còn lưng nó hoàn toàn biến mất trong bóng đêm đậm đặc, chỉ có thể nhìn thấy được đường nét nhấp nhô.
Tám con mắt xếp theo hình nửa vòng tròn ôm lấy mặt, răng cũng không quá lớn.
Nhưng ấn tượng nhất là chân nhện.
Chân nhện thon dài như một thứ sát khí hoàn mỹ, tràn đầy một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Móc câu sắc bén hất lên trên, chỗ khớp nối nhô lên một cái gai ngược hình trăng lưỡi liềm, tựa như một thanh đao võ sĩ thon dài.
Nếu móng vuốt của nó dùng để giết người thì nhất định sẽ vô cùng dũng mãnh và ưu nhã.
- Phụ thân thân ái của ta, đột nhiên ta cảm thấy ngài khá đáng yêu đấy.
Phong Bạo Thuỷ Ma Chu ngẩng mặt lên, một cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt lan tràn bên ngoài lân phiến.
Nói xong câu đó, bốn cái chân nhện kéo thẳng ra. Phong Bạo Thuỷ Ma Chu duỗi lưng một cái.
Không biết có phải Cao Bằng nhìn lầm hay không, nhưng lúc này dường như hắn nhìn thấy một mỹ nhân ưu nhã đang duỗi người trong biển.
Mẹ nó, đây là nhện đấy!
Cao Bằng rùng mình một cái. Khẳng định là giác quan của cơ thể Bàn Đại Hải đã ảnh hưởng đến cảm giác của hắn.
- Có phải nó không hận ta nữa không?
Bàn Đại Hải ngây ngốc hỏi.
Cái tên xấu xa Cao Bằng này, tuôn ra một tràng lời nói nghe buồn nôn và mất mặt như thế là có thể giải toả được khúc mắc trước kia sao?
Trí thông minh thế này quá thấp rồi! Đây là con gái của ta sao?
- Đi đi, hôm nay ta khá vui, tha cho ngươi một mạng. Lần sau, ngươi có nói mấy lời hoa ngôn xảo ngữ này cũng vô dụng.
Phong Bạo Thuỷ Ma Chu xoay người rời đi, muốn bò vào sâu trong đại dương vô tận.
- Con biết không, thực ra năm ấy sau khi nói xong câu đó, cha đã từng muốn bù đắp cho con. Nhưng khi đó cha lại quá kiêu ngạo.
Cao Bằng thở dài nói.
- Cho nên, cha chỉ tuyên bố chuyện con là con gái của cha với tất cả các quái vật có đẳng cấp cao trong hải dương. Bởi vì cha biết, bọn chúng vẫn sẽ cho cha mấy phần tình mọn.
Bước chân của Phong Bạo Thuỷ Ma Chu chậm dần lại.
- Lúc cha gặp khó khăn, cha càng nghĩ thì thấy ràng buộc duy nhất của cha với thế gian này chỉ còn có con.
Cao Bằng thâm tình nói.
Phong Bạo Thuỷ Ma Chu cười nhạo, tựa như vừa nghe thấy chuyện buồn cười gì đó:
- Ta sẽ giúp ngươi sao? Ta chỉ hận không thể ăn thịt ngươi!
- Ăn cha đi.
Đột nhiên Cao Bằng nói.
- Cha tình nguyện để cho con ăn cũng không muốn bị đám sâu kiến mà trước kia ta khinh thường ăn, bởi vì con là thân nhân duy nhất của cha.
Con mẹ nó, Bàn Đai Hải kinh ngạc. Đây là thân thể của ta đấy!
- Cao Bằng, ngươi đừng có điên!
Bàn Đại Hải điên cuồng gào lên trong thức hải.
- Yên tâm, ta nắm chắc mà.
Cao Bằng trấn an Bàn Đại Hải, ngăn nó không đi ra quấy rối.
Phong Bạo Thuỷ Ma Chu trầm mặc một lát, giọng khàn khàn hỏi:
- Đây là ngươi nói đấy, ngươi phải cho ta ăn hết!
- Cha sẽ chỉ cho con ăn!
Không biết có phải vì không tin Bàn Đại Hải hay vì đã nhìn thấu trò vặt ấy của nó, Phong Bạo Thuỷ Ma Chu nghiêng đầu nói:
- Ngươi chỉ có thể là thức ăn của ta, những quái vật khác không có tư cách. Ta muốn xem thử xem ai muốn giành đồ ăn với ta!
Nói xong, Phong Bạo Thuỷ Ma Chu tiếp tục đi xuống vực sâu dưới đáy biển:
- Ngươi ở đây chờ ta. Ta đi thu dọn hậu hoa viên một chút, tránh cho đám đồ ăn kia phá phách khi ta ra ngoài.
Chờ Phong Bạo Thuỷ Ma Chu đi xa rồi, Bàn Đại Hải mới một lần nữa tiếp quản thân thể.
Hiện giờ Bàn Đại Hải không biết nên nói gì cho phải, tất cả suy nghĩ trong đáy lòng chỉ có thể hoá thành một câu:
- Cao Bằng ơi Cao Bằng, ta xem thường ngươi.
Cao Bằng liếc mắt. Là ngươi gây chuyện trong nhà, còn cần ta tới chùi đít cho nữa.
Nếu Phong Bạo Thuỷ Ma Chu vừa nhìn thấy Bàn Đại Hải đã lập tức hạ sát thủ, vậy khẳng định phải nghĩ cách trấn an hai câu trước đã, xem có cách nào vãn hồi không.
Nhưng nếu không hạ sát thủ ngay thì nói rõ trong lòng Phong Bạo Thuỷ Ma Chu vẫn có Bàn Đại Hải.
Cái này gọi là vì yêu mà hận.
Ngẫm lại cũng phải, một đứa trẻ từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha, dù có ghét cha nó thế nào đi nữa, nhưng trong lòng khẳng định nó vẫn luôn khát khao tình thương của cha.
Bàn Đại Hải cũng thật sự cứng rắn, bao năm rồi vẫn không chịu cải thiện tình hình, cứ treo mãi thành tựu của mình ngay cửa miệng, chủ nghĩa đầu cá to.
Dù biết mình sai, có đôi khi vẫn phải đâm lao theo lao, chính là để duy trì tôn nghiêm của mình.
Thực ra cũng không có gì khó, giải thích cho rõ rồi nhận sai là xong, không phải đều là người một nhà sao?
Về phương diện này Cao Bằng lại rất rõ ràng. Hắn không có cái tính gia trưởng cực đoan, đúng là đúng, sai là sai, làm sai thì phải nhận, không có gì phải ngượng. Loại đã biết sai còn cắn chết không nhả mới là đáng xấu hổ.
Nhưng mà Cao Bằng biết, muốn thay đổi tính cách của Bàn Đại Hải không phải chuyện ngày một ngày hai, phải từ từ!
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận