Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 704: Đao Phách

Chương 704: Đao Phách
- Oán linh chú.
Thương Bạch Chi Oán oán độc thì thầm, không khí lập tức bị rút sạch, một cơn lốc linh hồn khổng lồ cuốn về phía Tiểu Hoàng, bên trong cơn lốc linh hồn còn kèm theo rất nhiều xúc tu.
Vô số xúc tu từ bốn phương tám hướng đâm về phía mắt, tai, mũi, trái tim, dưới nách của Tiểu Hoàng.
Mí mắt Tiểu Hoàng không hề nháy một cái. Con mắt vốn phải là vị trí yếu ớt nhất lại không hư hao một chút nào cả.
Trái lại ở dưới tần suất công kích nhiều lần như vậy, bên ngoài thân Tiểu Hoàng không ngừng lóe ra ánh sáng màu tím, làm cho Tiểu Hoàng nhìn qua giống một cái đèn với ánh sáng màu tím vậy.
Cái đầu trọc phản xạ ánh sáng màu tím khiến đầu Tiểu Hoàng sáng ngời.
Tiểu Hoàng lại đánh ra một quyền.
Một quyền này có uy lực mạnh hơn mấy quyền trước không biết bao nhiêu lần.
Khi nắm đấm vừa tới, Thương Bạch Chi Oán nhân tính hóa mở to hai mắt rồi gầm nhẹ một tiếng. Cơ thể nó dần trở nên mơ hồ, trong phút chốc đã hóa thành sương mù biến mất.
Gần như cùng lúc đó, quyền phong sắc bén xé rách không khí, ngưng tụ ra từng trận lốc xoáy điên cuồng rít gào lao thẳng lên trời.
Gió cuốn mây tan, mây đen khắp bầu trời bị một quyền này xoắn nát.
Quyền phong mãnh liệt thổi lên từng trận gió nóng rực, khí huyết sôi trào đun nóng gió lốc.
Ô...
Ô...
Nắm đấm vung ra đã rất lâu, trên bầu trời vẫn còn từng đợt âm thanh vang vọng. Giống như một chiếc xe lửa đang dần chạy xa, mở ống khói thỏa thích phát ra tiếng còi.
- Thân thể của nó cơ bản đã miễn dịch với công kích vật lý.
Cao Bằng mở miệng nói.
Trong mắt Tiểu Diễm lộ ra sự lo lắng, nàng lo lắng Tiểu Hoàng sẽ bị thương.
- Yên tâm đi, Tiểu Hoàng không sao đâu. Mạng của con vịt này cứng lắm.
- Cơ thể cường tráng, biến thành con rối của ta đi!
Chẳng biết Thương Bạch Chi Oán đã đi tới phía sau Tiểu Hoàng từ lúc nào, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, sáu cánh tay giơ lên thật cao rồi hung hăng cắm xuống.
Nó tựa hồ đã nhìn thấy kết quả con quái vật màu vàng không lông này trở thành con rối của mình!
- Tìm được ngươi rồi.
Tiểu Hoàng nghiêng đầu, mỏ vịt hơi nâng lên giống như đang cười nhạo gì đó.
Vèo.
Cánh tay bên trái phía dưới của Thương Bạch Chi Oán chợt tê dại, trong phút chốc sự đau đớn kịch liệt truyền vào khí quan cảm giác của nó.
Nó hoảng sợ phát hiện cánh tay trái bên dưới đã bị xé rách một cách dã man tàn bạo, dần rời khỏi thân thể của mình!
Nó quay đầu lại liền thấy bóng dáng con vịt ở trước mặt dần dần mơ hồ, hóa ra đó chỉ là một tàn ảnh.
Tại sao tốc độ của nó có thể nhanh như vậy được.
Ý nghĩ thoáng hiện, cơ thể lại muốn nguyên tố hóa thành sương mù màu xám.
- Ngươi vẫn chậm một bước rồi.
Một giọng nói ôn hòa thuần hậu, kèm theo chút khàn khàn của vịt đực vang vọng ở bên tai nó.
Đầu trầm xuống.
Ầm!!!
Đám người phía dưới nhìn thấy trên bầu trời có một bông hoa màu trắng nở rộ ở bên trái đầu của Thương Bạch Chi Oán.
Cánh tay tráng kiện xuyên qua đầu nó, xuyên thủng từ phía sau ra trước.
- Ngao...
Oán Thương Bạch che cái đầu bị vỡ, hóa thành sương mù màu xám dần dần biến mất.
- Nó không chết!
Mắt Long Nghĩ tỏa ra ánh sáng trắng nhìn về phía nơi nào đó trong không trung, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Cao Bằng nói.
Cao Bằng gật đầu, chấp nhận quyết định muốn ra tay của Long Nghĩ.
Nhận được lệnh của chủ nhân, Long Nghĩ quay đầu, trong mắt lóe lên hai đạo cực quang màu trắng. Cực quang xoay tròn chín vòng, trong phút chốc bỗng nhiên phóng ra!
Bạch quang lóe lên.
Ở rất xa truyền đến một tiếng kêu rên.
Phía xa hiện rõ cái bóng của Thương Bạch Chi Oán, nó bị Bạch Cực Trú Quang Đồng đốt bị thương.
Tiểu Hoàng cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, hơi phần kinh ngạc khi một quyền vừa rồi lại không thể giết chết nó. Đáng chết, tên này khiến cho lần trang bức này của ta ở trước mặt Tiểu Diễm không thành công.
- Ngươi muốn đi đâu?
Thương Bạch Chi Oán thật vất vả ngẩng đầu lên liền nghe được một giọng nói khác.
Nhưng khi nó quay đầu lại không nhìn thấy sinh vật nói chuyện.
- ...Ta ở đây.
Mãi đến khi Lưu Quang nói chuyện lần thứ hai, Thương Bạch Chi Oán mới chú ý tới vật nhỏ trước mặt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mặt Lưu Quang vốn đã rất đen lại càng đen hơn.
- Ngươi nhất định phải chết.
Ở trong mắt Lưu Quang, Thương Bạch Chi Oán là một đoàn sương mù màu xám trôi nổi bồng bềnh, nhưng ở trong sương đoàn mù này lại có một đạo hồng tuyến bán trong suốt.
Đạo hồng tuyến này ở trong trạng thái như ẩn như hiện, đang không ngừng biến hóa, hơn nữa vị trí và hình thái lại thỉnh thoảng phát sinh thay đổi.
Cái này cũng đại biểu cho nhược điểm trong cơ thể của Thương Bạch Chi Oán đang không ngừng biến hóa.
Chú ý thấy con vịt kỳ lạ không lông kia không đuổi theo, Thương Bạch Chi Oán thầm nghĩ không ổn. Con vịt kia rất kỳ lạ, xúc tu linh hồn của mình không làm gì được nó. Khí huyết của nó tràn đầy đến mức không thể tưởng tượng nổi. Ngoài ra tốc độ cũng rất nhanh, căn bản không thể nào nhìn thấy được bóng dáng của nó.
- Tránh ra.
Thương Bạch Chi Oán thô bạo gạt Lưu Quang ra.
Lưu Quang nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của Thương Bạch Chi Oán, đạo hồng tuyến kia vừa di chuyển tới đó.
Vèo...
Hai cánh phía sau Lưu Quang mở ra 45 độ, nhẹ nhàng giống như tơ liễu lướt qua dưới vai Thương Bạch Chi Oán.
Tuy Thương Bạch Chi Oán bị thương, nhưng tính cảnh giác cũng không biến mất mà càng lúc càng lớn.
- Rống!
Thật sự coi ta là quả hồng mềm ai tới cũng có thể bóp một cái sao?
Trong con ngươi tối tăm của Thương Bạch Chi Oán có sương mù màu xám xoay tròn, tựa như hai vòng xoáy.
Từ trên thân Thương Bạch Chi Oán truyền đến một lực hút mãnh liệt.
Hấp thụ sinh mạng!
Lưu Quang không kịp lùi lại, vừa vặn bị hút một cái.
Một chiêu này không phải đối với một điểm, cũng không phải công kích thẳng tắp, mà là tất cả tất cả kẻ địch trong phạm vi bao phủ đều sẽ chịu tổn thương hấp thu sinh mạng.
Cơ thể Lưu Quang lay động, dường như đột nhiên bị đào sạch...
Lưu Quang lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Có Lưu Quang trì hoãn thời gian, một đám ngự thú đã từ bốn phía xông lên, không chút khách khí phóng ra khí tức, từ tám hướng bao vây Thương Bạch Chi Oán vào giữa.
Phụt phụt.
Dưới vai và ngực của Thương Bạch Chi Oán đột nhiên xuất hiện một vết rách. Mặc dù là hình thái sương mù, nhưng phần ngực vẫn bị chém ra một lỗ thủng rất lớn, đao khí sắc bén không ngừng xé rách vết thương, làm cho nó không có cách nào khép lại được.
- Vết thương này...
Thương Bạch Chi Oán cúi đầu nhìn vết thương, nhớ tới chuyện cũ nào đó:
- Không phải đã khép lại rồi sao?
- Ngao!
Thương Bạch Chi Oán ngửa mặt lên trời rít gào, một cột sáng màu trắng trước ngực càng lúc càng sáng ngời, xuyên qua hai bên sườn.
Đao quang màu trắng sắc bén xuyên thủng cơ thể, ánh sáng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng thê lương. Đao quang màu trắng điên cuồng xoay tròn xé rách cơ thể của Thương Bạch Chi Oán.
Trong thoáng chốc nó nhìn thấy một thân ảnh thấp lùn mặc áo giáp đen nhánh, cầm trường đao trong tay, không hề sợ chết vung vẩy trường đao tung người nhảy lên, bỏ qua tất cả bổ ra một đao này.
- Đây là năng lực mới thức tỉnh của Lưu Quang sao?
Cao Bằng buồn bực. Sao mình không phát hiện năng lực này trong phần giới thiệu chứ.
Bản thân Lưu Quang cũng bối rối, ta chỉ tùy tiện chém một đao vào hồng tuyến lại gây ra động tĩnh lớn như vậy à.
Lẽ nào năng lực của ta tiến hóa sao?
Lưu Quang cũng nghi ngờ.
- Đao Phách.
Bàn Đại Hải híp mắt nói.
Cao Bằng nghi ngờ mình nghe nhầm, cảm thấy buồn cười:
- Đao Phách? Sao ngươi không nói là đao hồn đi.
- Đợi lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi biết. Đao Phách này chắc là bị lưu lại trong cơ thể Thương Bạch Chi Oán khi nó chiến đấu với một con quái vật khác. Con quái vật kia hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít.
Trong mắt Bàn Đại Hải lóe lên tinh quang:
- Ngươi mau bảo Lưu Quang thu phục Đao Phách này, đối với nó có chỗ tốt.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận