Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 142: Biểu Hiện Của Ngự Sử Sinh

Chương 142: Biểu Hiện Của Ngự Sử Sinh
A Ban mới lạ sờ sờ cái chân mới mọc ra của chính mình, thử hoạt động mấy lần, cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì.
Thì ra năng lực tự lành của ta lại mạnh đến vậy! A Ban cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó A Ban rất kích động nâng chân lên, tựa như hai tấm chắn giơ lên cao, hoành hành không sợ, đi ngang trong rừng cây, tả xung hữu đột.
Thỉnh thoảng dùng chân trái gõ vào chân phải, phát ra âm thanh đương đương đương.
Yêu cầu về phẩm chất A Ban đã sớm thỏa mãn, bây giờ yêu cầu về đẳng cấp cũng đã đạt tới, nếu như vận khí tốt thì sẽ thăng cấp Thủ Lĩnh trong mấy ngày nay.
Chỉ cần A Ban có thể tấn thăng lên cấp Thủ Lĩnh, vậy mình liền có được ba ngự thú cấp Thủ Lĩnh. Hơn nữa A Ban thiên về phòng ngự và khống chế, tuyệt đối có thể đền bù nhược điểm của đội ngũ.
Vết thương trên lưng Đại Tử cũng đã khép lại không ít, miệng vết thương chỉ còn lớn chừng chiếc đũa.
- Thí sinh Phan Phong bị loại, thí sinh Phan Phong bị loại.
Giọng nói quanh quẩn trên trời.
Lại có một thí sinh bị loại! Cao Bằng thổn thức, đây là người thứ tư hay thứ năm trong hôm nay.
Quả nhiên giống như Cao Bằng dự đoán, hôm nay là ngày loại bỏ đỉnh điểm.
Bây giờ đã loại hai mươi ba thí sinh rồi.
Cùng lúc đó, bên trong tiết mục người chủ trì cũng rất xấu hổ, hắn đã dựa theo sự phân phó của đài trưởng tận lực khen mấy thí sinh này. Nhưng mà thật sự là có chút khó. . .
- Kỳ thật các Ngự Sử sinh đã tận lực rồi.
Người chủ trì bảo lưu nụ cười chức nghiệp hóa.
- Dù sao đây cũng là rừng rậm Đại Dương Sơn, quái vật bên trong rất phong phú, tràn đầy các loại nguy hiểm và biến số. Những thí sinh này trước đó không lâu vẫn là học sinh cấp ba ở trường, bây giờ đột nhiên đi vào loại hoàn cảnh này, bọn họ không thích ứng cũng là chuyện rất bình thường.
- Nếu không có tín hiệu cầu cứu, mấy thí sinh này sẽ không phải là bị loại, mà là trực tiếp tử vong.
n Ngũ lắc đầu,
- Trong mắt của tôi thì những thí sinh này vẫn còn quá non nớt, cần phải tôi luyện thật tốt.
Người chủ trì rất đau răng,
- . . .
Vì sao vẫn còn không đổi tên gia hỏa này chứ?
Lời nói của Ân Ngũ mặc dù rất không dễ nghe, nhưng lại nói trúng tim đen.
Vốn ngay từ đầu cái tiết mục này xem như đã chuẩn bị rất hết lòng, không chỉ là khu Hoa Hạ, mà còn tiến hành truyền hình trực tiếp vòng thi thứ hai của Ngự Sử sinh ở tất cả các khu trên toàn thế giới.
Nhưng mà biểu hiện của mấy Ngự Sử sinh này quả thật làm cho cao tầng Liên minh chính phủ cảm thấy rất xấu hổ.
Tỉ lệ đào thải cực cao, không ít Ngự Sử sinh dồn dập bị đào thải, hơn nữa biểu hiện ở bên trong cuộc thi cũng rất xấu hổ. Đặc biệt là có chút Ngự Sử sinh lại vì một chút thường thức sai lầm mà bị đào thải, khí chất tân thủ tiểu bạch hiển lộ hết ra, càng được truyền lưu rộng khắp trên internet.
Nhưng những biểu hiện hỏng bét này làm cho khán giả ngay từ đầu còn bao hàm mong đợi đều dồn dập thảo luận.
Bởi vì cái gọi là kỳ vọng càng cao thất vọng càng nhiều, âm thanh trào phúng trên internet càng lúc càng lớn.
. . .
- Lần này là sai lầm của chúng ta, biểu hiện ưu dị trên thi đấu lôi đài không có nghĩa là bọn họ cũng biểu hiện tốt trong thực chiến ở rừng rậm.
Một tướng quân trên vai có năm ngôi sao nhíu mày.
Ánh đèn trong phòng họp không mạnh, ánh sáng màu vàng nhu hòa phủ kín cả phòng. Trong phòng ngồi bảy người, bao quát tất cả thủ lĩnh của các khu vực lớn.
- Hiện tại mấy Ngự Sử sinh này đạt được đánh giá cũng không tính là tốt, thậm chí đã bị xem như trò cười.
Một ông lão mắt xanh tóc trắng mỉm cười nói,
- Tuy nhiên chuyện này cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt, chỉ cần có thể gắng gượng qua mấy lời đồn đại nhảm nhí này, sẽ rất có lợi đối với sự trưởng thành của bọn họ.
- Nếu nhìn lâu dài thì là có lợi, nhưng mà không nên quên, lập tức liền muốn tổ chức đại hội thanh niên Ngự Sử mạnh nhất liên minh, chính là muốn xem biểu hiện của mấy Ngự Sử sinh này. Nhưng biểu hiện bây giờ của bọn họ thật sự khó có thể làm cho người ta tin phục vào hàm kim lượng của đại hội, biểu hiện của bọn hắn thực sự quá tệ.
Một lão giả người da đen mặc tây trang khàn khàn nói.
Phòng họp sa vào yên tĩnh.
- Có lẽ có thể kéo dài thời gian tổ chức đại hội thanh niên Ngự Sử, cho bọn hắn thời gian ba tháng để giảm xóc. Sau ba tháng, đại hội thanh niên Ngự Sử mạnh nhất liên minh lần này sẽ không hạn chế thân phận dự thi, chỉ cần tuổi tác từ hai mươi tuổi trở xuống đều phù hợp tiêu chuẩn dự thi.
Một danh thủ lĩnh trong đó đề nghị.
- Tiêu chuẩn hai mươi tuổi sao?
- Hai mươi tuổi trở xuống được coi như thanh niên, vậy hai mươi tuổi trở lên hẳn là được coi như trung niên rồi.
Một danh thủ lĩnh trong đó nói đùa.
- Trì hoãn ba tháng sao! Cũng được, hi vọng trong ba tháng này có thể nhìn thấy bọn họ trưởng thành.
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, lão giả người da đen đồng ý biểu quyết,
- Được thôi, tôi đồng ý.
- Cũng được, cho những hài tử này thêm một chút thời gian để chuẩn bị.
Bốn người sau đó cũng đồng ý, một người bỏ quyền, hai người phản đối.
- Cho nên đề nghị này xem như được thông qua.
Lão giả người da trắng mỉm cười.
- Cho bọn hắn thêm thời gian ba tháng để trưởng thành, cũng cho chúng ta càng có cái để chờ mong.
- Nếu như trong ba tháng này có người đủ 20 tuổi thì làm sao bây giờ? Tước đoạt tư cách dự thi của bọn họ sao?
Lão giả người da đen cười nói.
- Vậy thì tăng tiêu chuẩn tuổi tác dự thi lên 20 tuổi lẻ ba tháng đi.
Một tên thủ lĩnh khác trả lời.
- . . .
Cuối cùng bỏ phiếu biểu quyết, lấy 6 phiếu đồng ý 1 phiếu phản đối thông qua.
- Hoang đường. . . Các ngươi quả thực quá hoang đường!
Thượng tướng năm sao tức giận mà cười. Hắn không nghĩ tới loại kết quả vớ vẩn này thế mà cũng có thể thông qua, mấy chính khách này tựa như không có tiết tháo.
- Ha ha ha, không nên cái gì đã hình thành thì không thể thay đổi.
Lão giả người da đen cười to, lộ ra một tia nghịch ngợm hiếm thấy.
Sau đó toàn bộ đều cười giống như vô lương hài tử.
. . .
- Cho nên muốn lấy điểm cao thì chỉ cần kiên trì được càng lâu là có thể.
Cao Bằng vừa nghe giọng nói vang vọng ở trên rừng rậm, vừa giáo dục A Ngốc Đại Tử bọn nó.
Mấy ngự thú nhìn về phía chủ nhân không chớp mắt. Mặc dù bọn nó nghe không hiểu chủ nhân đang nói cái gì, nhưng mà vẫn rất nể tình gật gật đầu.
Mặc dù phần lớn cột tích phân đều ở trong rừng rậm, tại bên ngoài rừng rậm cũng có nhưng rất thưa thớt.
Sau khi thăm dò bên ngoài rừng rậm, Cao Bằng lại phá hủy một chiếc cột tích phân.
Điểm của mình mặc dù không có tăng vọt, nhưng lại tăng trưởng một cách ổn định. Cao Bằng cảm thấy rất phong phú, chỉ cần có thể kiên trì đến lúc cuộc thi kết thúc, số điểm đạt được chắc chắn sẽ không thấp.
Bên cạnh đường nhỏ trong núi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đại thụ to lớn tráng kiện, vỏ cây loang lổ giống như khe rãnh ngang dọc.
Đi về phía trước theo đường đá, màu xanh ngắt thấm vào ruột gan, hít sâu một hơi, sự mát mẻ trong không khí khiến cho người ta phải say mê.
Cảnh sắc của Đại Dương Sơn đúng là không tồi, không khí cũng rất tốt, chỉ là ẩn nấp dưới phong cảnh mỹ lệ kia là đầy rẫy sát cơ.
Phía trước mơ hồ truyền đến từng trận từng trận âm thanh giống như Lôi Minh Oa, còn có âm thanh nước suối chảy đứt quãng.
Đi về phía trước mấy chục bước, cảnh sắc trước mắt biến đổi. Một dòng suối mờ mịt như sương chảy ra từ chỗ sâu của rừng cây u tĩnh, hai bên dòng suối xếp đầy cự thạch lởm chởm.
Ngay trên tảng đá lớn, nằm sấp rất nhiều ếch xanh màu lam lớn bằng hốt rác, có những đường vân giống như vỏ dưa hấu.
Cao Bằng,
- ? ? ?
Những con ếch xanh này làm sao nhìn qua lại thấy quen mắt như thế!
Mấy con ếch xanh này lẳng lặng nằm trên đá lớn, có một nửa biến mất tại trong khe nước.
Hàm dưới màu trắng ngẫu nhiên phồng lên, từ trong cổ họng phát ra âm thanh oa oa như sấm sét.
--------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận