Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 95: Lần Thứ Hai Huấn Luyện Hoang Dã

Chương 95: Lần Thứ Hai Huấn Luyện Hoang Dã
Thời gian một tuần trôi qua, biệt thự vùng ngoại thành cũng đã trang trí xong. Mặc dù ba năm không có người ở dẫn đến hoang phế không ít, nhưng cũng chỉ là một chút vách tường bị bong tróc, ngoài ra còn có một số nơi xuất hiện khe hở mà thôi. Về tổng thể kiến trúc thì không có vấn đề gì, kỹ thuật của nhân loại đúng là vẫn đáng giá tín nhiệm.
Chỉ cần loại bỏ một chút cỏ dại, sau đó gia cố vách tường, lại quét thêm một lớp vôi trắng vào bức tường bên ngoài cả tòa biệt thự, thay đổi lớp gạch ngói vỡ vụn, thuận tiện xây dựng thêm một cái tầng hầm theo yêu cầu của Cao Bằng.
Xây dựng tầng hầm ngược lại là việc rất đơn giản, chuyện này không cần đến quá nhiều hàm lượng kỹ thuật, chỉ cần gia cố vững chắc phòng ngừa sụp đổ là được.
Yêu cầu của Cao Bằng cũng không phải quá cao, chỉ cần xây dựng tầng hầm trên mặt đất có lối vào thẳng bên trong biệt thự là được, loại công trình nhỏ này đối với công ty trang trí mà nói cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
Chỉ cần tốn thời gian mấy ngày là đủ.
Hôm nay biệt thự bên kia đã trang trí xong xuôi, Cao Bằng lúc nào cũng có thể vào ở.
. . .
Có nhà mà lại không thể ở thì thật khó chịu, đặc biệt nó còn là một tòa biệt thự. Có đôi khi Cao Bằng chỉ muốn hỏi ông trời một chút, chính mình rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Chẳng lẽ mỗi một thiếu niên đẹp trai suất khí, đều phải tiếp nhận sự khổ cực đối ứng với giá trị dung nhan của người đó sao?
Ngày mai lại là thời điểm phải đến nơi huấn luyện sinh tồn dã ngoại ở sơn cốc kia, kỳ hạn là một tuần.
Ở lần huấn luyện dã ngoại sinh tồn trước đó không có ai mất mạng, chỉ có mấy người học sinh bị trọng thương, may nhờ bọn họ sớm ấn nút cầu cứu, nếu không thì không chỉ đơn giản là bị trọng thương như vậy.
Trừ điều đó ra thì còn nghe nói, có mấy người học sinh và ngự thú của bọn họ bị khóa trái nhốt lại ở trong một tòa nhà an toàn, đồ ăn bên trong cũng đã bị ăn sạch, mấy người học sinh này suýt chút nữa bị ngự thú bụng đói kêu vang của bọn họ ăn hết.
Cuối cùng vẫn là do bọn họ liều mạng phá cửa, âm thanh phát ra kinh động đến những người khác nên mới được cứu ra ngoài, nếu không thì họ rất có thể sẽ trở thành người chịu bi kịch chết đói.
Lần này Cao Bằng quyết định mang theo cả Hài Cốt Vong Hầu A Ngốc và Tử Bối Lôi Ngô Đại Tử, về phần A Ban và A Xuẩn thì bị Cao Bằng để ở nhà. Bởi vì, nếu một lần mà mang theo nhiều Ngự thú như vậy thì có vẻ quá kiêu căng một chút.
Có A Ngốc bên cạnh, Cao Bằng mới chân chính có lòng tin. Lần trước bởi vì đầu Sâm Cự Mãng kia mà sau mấy ngày Cao Bằng phải một mực cẩn thận từng li từng tí, sợ trêu chọc vào quái vật nào đó mà mình không chọc nổi.
Hắn cũng không biết đầu Sâm Cự Mãng kia chính là bá chủ của toàn bộ sơn cốc, chẳng qua cảm thấy mình chỉ mới tùy tiện đi dạo vài vòng đã có thể gặp phải một con quái vật khủng bố như thế, vậy thì nước trong sơn cốc này cũng quá sâu rồi.
A Ngốc đi theo chủ nhân ra ngoài, đứng ở sau lưng chủ nhân, A Ngốc đột nhiên vỗ vỗ bả vai chủ nhân.
Cao Bằng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy A Ngốc đang nắm chặt nắm đấm đánh vào lồng ngực, giọng nói trầm thấp vang vọng trong đầu Cao Bằng,
- Chủ nhân, ta, bảo hộ ngươi!
Cao Bằng cười ha ha một tiếng:
- Cái tên này. . . Học được những lời này ở chỗ nào thế?
- Áo giáp Bảo Bảo.
A Ngốc thành thật trả lời.
- . . . ?
Cao Bằng dở khóc dở cười.
Các ngự thú được thống nhất vận chuyển bởi một chiếc xe tải, còn học sinh ngự sử thì đơn độc ngồi trên một chiếc xe khác.
Đây là lần thứ hai rồi, bởi vì từng có kinh nghiệm ở lần đầu tiên, cho nên lần này sẽ phân phối vị trí ngẫu nhiên, chỉ cần người trên xe đủ là đi.
Trên xe, ngồi ở bên cạnh Cao Bằng chính là mấy học sinh hắn không quen biết, ngữ khí có chút sốc nổi, ngôn ngữ thì có chút kịch liệt, trong lúc nói chuyện luôn luôn lơ đãng thêm Tam Tự kinh vào.
- Cmn, tao nói với mày, tuyệt đối đừng để cho tao bắt được cái đồ rùa đen kia.
- Đúng, nếu như tìm được thì giết chết hắn, quả thật là súc sinh! Không, súc sinh cũng không phát rồ như hắn.
- Mẹ nó, cũng chỉ bởi vì mấy câu mà khóa chúng ta lại trong phòng, may mà có người mở khóa ra hộ, bằng không thì chúng ta có khả năng sẽ bị chết đói ở bên trong.
- Cũng không biết là ai đây. Lần trước không nhìn thấy mặt của nó, tao nói với mày, thằng nhãi con kia tuyệt đối không nên để tao biết nó là ai. Nếu không thì tao sẽ có một trăm loại phương pháp để nó không sống nổi ở trong trường học.
- . . .?
Nghe mấy người kia thảo luận, sắc mặt Cao Bằng dần dần trở nên kỳ quái.
Trách không được hắn luôn cảm thấy giọng nói của mấy người kia có chút quen thuộc, thật đúng là có duyên mà.
Cao Bằng nhắm mắt lại rồi đeo tai nghe lên. Lần trước mấy người này không cho hắn và Mục Thiết Anh tiến vào nhà an toàn, sau đó hắn đã khóa trái cửa phòng của bọn họ lại, cho nên hai bên đã giải quyết xong, hắn cũng sẽ không tiếp tục tìm phiền phức với bọn họ. Bởi vì bọn họ đã vì lời nói của mình mà bỏ ra giá lớn.
Sau khi dừng xe, mấy người này hùng hùng hổ hổ đi xuống, chuẩn bị đi đến một chiếc xe tải khác để nhận ngự thú của mình.
Xe tải lớn dừng lại phía sau xe buýt, bởi vì ngự thú mà rời khỏi chủ nhân quá xa thì cảm xúc sẽ dễ dàng trở nên không ổn định. Cho nên cần để cho xe tải bảo trì một khoảng cách nhất định với xe buýt, như vậy thì khi bọn chúng cảm nhận được khí tức của chủ nhân, tâm tình sẽ trở nên ổn định lại.
Chỉ là cảm xúc của mấy ngự thú hôm nay ổn định quá mức.
Cửa sau của xe tải mở ra, bọn họ liền nhìn thấy toàn bộ ngự thú trên xe dường như từng đầu chim cút đang run lẩy bẩy đứng tại chỗ.
Một đầu ngự thú lớn hình người khoác hắc bào chậm rãi đi ra từ bên trong, đi qua nơi nào thì ngự thú nơi đó đều tránh sang hai bên, giống như thần tử tránh đường cho quân vương.
Âm thanh rơi xuống đất trầm đục đánh thức bọn họ, A Ngốc nhảy từ trên xe tải xuống.
Nó đi về phía bên này, uy thế vô hình bức bách mọi người phải né tránh, chờ đến khi A Ngốc đi xa thì mới có người kịp phản ứng lại, sắc mặt đỏ bừng,
- Chỉ là một ngự thú mà thôi, cuồng cái gì mà cuồng.
Nhưng cũng chỉ dám nhỏ giọng phàn nàn.
Cuối cùng A Ngốc dừng lại ở trước người Cao Bằng, trên lưng nó còn treo một cái "Đai lưng" màu tím, nhìn kỹ thì có thể nhận ra hình dáng của Đại Tử, quấn quanh bên hông A Ngốc không chỉ một vòng.
Hình dáng kỳ lạ của A Ngốc hấp dẫn sự chú ý của không ít người, bởi vì mặc áo bào đen nên bọn họ không thể nhìn thấy diện mạo chân thực, nhưng như thế càng để cho người ta hiếu kỳ.
Sau khi vào sơn cốc, lần này Cao Bằng không lựa chọn tổ đội với Mục Thiết Anh, mà lựa chọn chính mình một người một đội.
Một người sẽ dễ dàng hành động hơn một chút, nhiều người sẽ phức tạp.
Sau khi vào sơn cốc, Cao Bằng trực tiếp để cho A Ngốc mang theo hắn tiến vào sâu bên trong.
Hắn ngồi ở trên vai A Ngốc, hai chân quàng qua cổ của nó, loại tư thế ngồi này mặc dù rất xấu hổ, nhưng lại rất thuận tiện.
Ngồi ở trên cổ A Ngốc, nghênh đón cơn gió thổi đến từ phía trước.
Một đầu quái vật ở ven đường bị kinh động, xuyên thấu qua rừng cây dày đặc, Cao Bằng nhìn thấy một cái bóng màu đen xuyên qua rừng rậm trốn về phía chỗ sâu.
Cao Bằng đột nhiên phát hiện con đường này có chút quen thuộc, vội vàng để cho A Ngốc dừng lại.
Dừng bước lại, nhìn cái hồ nước cách đó không xa, lúc này Cao Bằng mới biết được cảm giác quen thuộc đến từ chỗ nào.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, trong hồ nước kia hẳn sẽ có một đàn Thanh Bì Oa. Đám Thanh Bì Oa này lại đặc biệt thích nhổ nước bọt với những sinh vật xung quanh.
- Đổi phương hướng thôi.
Cao Bằng không muốn trêu chọc đám Thanh Bì Oa này.
Đột nhiên sâu trong rừng cây truyền đến những tiếng vang rầm rì, bụi cỏ giống như bị sóng biển đánh dạt ra hai bên, một thân hình to lớn chậm rãi đến gần.
----------------------------
Dich: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận