Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 596: Mê Cung Siêu Lớn

Chương 596: Mê Cung Siêu Lớn
Cao Bằng cho rằng có thể tìm được mê cung rất dễ dàng, nhưng mỗi lần Bàn Đại Hải dẫn đường cuối cùng đều sẽ nhầm hướng.
- Ở đây... Không phải ở đây, phương hướng hơi lệch một chút rồi.
- A... Không phải bên này, hình như là ở phía sau, chúng ta đi sai hướng.
- Bàn Đại Hải ta xin thề, lần này ta tuyệt đối sẽ không dẫn nhầm đường! Nếu như ta lại dẫn nhầm đường, ta chính là cháu trai!
- ... Cao Bằng ta sai rồi, ngươi lại cho ta thêm một cơ hội nữa đi, một lần nữa thôi. Đúng đúng đúng đúng... Ta là cháu trai, ta chính là cháu trai đã được chưa!
- Ơ, các ngươi nhìn ta làm gì chứ? Ta cảm giác bây giờ mình đang ở rất gần nó rồi.
Bàn Đại Hải nhăn nhó quay một vòng, trên cái mặt tròn béo múp viết đầy sự nghiêm túc.
- Phì!
Tiểu Hoàng không hề nể mặt phun ra một bãi nước bọt.
- Tìm hết nửa năm, ngươi đã nói những lời này 124 lần!
- Hả? Hói đầu, sao ngươi lại nhớ rõ ràng như vậy.
Tiểu Diễm đột nhiên nghi ngờ.
- Không phải đầu óc ngươi không tốt lắm sao? Tại sao lại nhớ cái này chính xác như vậy?
Tiểu Hoàng xoa cái đỉnh đầu trọc lóc của mình, lộ vẻ khó xử.
- Đây là ta tùy tiện nói thôi...
Tiểu Diễm lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
- Đi, đi thôi.
Cao Bằng mở miệng phá tan sự bình tĩnh.
Cao Bằng bảo Bàn Đại Hải tiếp tục đi phía trước dẫn đường. Khi bay qua một ngọn núi lớn, hắn vốn không ôm hy vọng gì đột nhiên lại dừng bước.
Ở phía trước là một bình nguyên trống trải, có một mê cung đồ sộ, lớn chưa từng thấy đang đứng sừng sững ở trong trời đất.
Mê cung khổng lồ nguy nga lại đồ sộ, trên không trung lóe ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Liếc mắt nhìn qua, căn bản nhìn không thấy điểm cuối của mê cung, rõ ràng nó có diện tích rất rộng.
Trong mê cung có rất nhiều quái vật ẩn nấp. Bức tường vây quanh mê cung phải cao tới mấy trăm mét, giống như từng cái lạch trời. Trên lối đi rộng lớn có từng con quái vật chậm rãi tiến vào trong mê cung.
Mê cung khổng lồ giống như một thế giới, rất nhiều quái vật từ khi sinh ra đến lúc chết đi đều luôn ở bên trong này.
Trên tường vây, Cao Bằng nhìn thấy từng cây lớn che trời cắm rễ vào trong vách tường, ở trên tán cây rậm rạp còn có tổ chim.
Mấy con chim màu đỏ thò đầu ra khỏi tổ kêu ríu rít.
Một trận gió mạnh thổi qua, một con trăn lớn với lớp vảy bên ngoài đã biến hóa thành cùng màu với thân cây, cơ thể rắn chắc bám trên thân cây tiến tới gần... Trong phút chốc, cơ thể bắn ra hóa thành một bóng mờ lập tức nuốt lấy con chim màu đỏ.
Ở chỗ xa hơn, Cao Bằng nhìn thấy màu sắc của bức tường vây quanh mê cung dần dần thay đổi, chuyển thành màu vàng đất. Trên tường màu vàng đất có vết tích loang lổ, bên trong lối đi là cát vàng ngập trời...
Các loại địa hình rừng rậm, sa mạc, đầm lầy phức tạp tràn ngập ở trong mê cung này.
Đại Tử kinh ngạc kêu lên:
- Mê cung này cũng quá lớn rồi.
- Đúng là có hơi lớn, từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua mê cung lớn như vậy.
Hàn Sương Tịch Sư bình thản gật đầu.
- Chính là ở trong này.
Hai mắt Bàn Đại Hải tỏa sáng:
- Ta đã nói rồi, ta đã nói mê cung ở hướng này!
- Tên không đáng tin cậy nhà ngươi câm miệng đi, chúng ta tìm tròn nửa năm mới tìm được, ngươi còn có mặt mũi nói vậy à.
Bàn Đại Hải:
- ... Ta nói rồi đó là ngoài ý muốn, lần này mới là nghiêm túc.
Cao Bằng không biết mê cung này rốt cuộc lớn tới mức nào, hắn cưỡi ở trên lưng Đại Tử bảo nó bay lên trên cao vạn mét, vẫn không thể nhìn thấy được điểm cuối.
Đường chân trời phía xa vẫn là bên trong mê cung này...
- Lớn như vậy sao?
Cao Bằng nhíu mày. Đường đi bên trong mê cung đan xen nhau, nếu như không phải quen thuộc với hoàn cảnh ở đây thì rất dễ dàng bị lạc mất phương hướng.
Cao Bằng lấy ra cameras chụp ảnh, chỉ được đủ các bóng mơ hồ, ảnh chụp đặc biệt mờ, phía trên còn có một ít quầng sáng căn bản không nhìn thấy rõ đường đi cụ thể, mê cung dường như bị một tầng sương mù che phủ.
Suy nghĩ một lát, Cao Bằng lại lấy điện thoại di động ra chụp.
Ảnh chụp được cũng không khác với ảnh của cameras là mấy. Mê cung dường như bị một tầng sương mù vô hình bao trùm, tất cả ngoại lực đều khó có thể ghi lại hình ảnh bên trong, hình ảnh vô cùng mơ hồ, hơn nữa còn đầy những quầng sáng chói mắt.
- Vậy thì chỉ có thể dựa vào trí nhớ để nhớ kỹ thôi.
Cao Bằng nhìn chằm chằm vào mê cung bên dưới, ánh mắt chợt nghiêm lại.
Nhưng rất kỳ quái là Cao Bằng dùng mắt còn có thể nhớ kỹ được hình dáng, nhưng khi hắn càng muốn nhớ lại thì hình ảnh trong đầu lại càng mơ hồ. Hắn càng tập trung chú ý, ký ức trong đầu lại càng trống rỗng.
Mười phút sau, Cao Bằng chỉ có thể bất lực khẽ xoa huyệt thái dương của mình.
Không ngờ hắn lại quên hoàn toàn...
Đây là mê cung quỷ gì vậy.
Từ không trung hạ xuống, Bàn Đại Hải cười hì hì nói:
- Cao Bằng, có phải ngươi muốn nhớ kỹ đường lối trong mê cung nhưng lại phát hiện ra mình làm thế nào cũng không nhớ được, đúng không?
- Ngươi biết có chuyện gì xảy ra à?
Cao Bằng liếc mắt nhìn nó.
- Tạm được, trước đây ta đánh nhau với hắn lâu như vậy, chắc chắn phải biết một ít năng lực của hắn. Hắn là Mê Cung Chi Thần, nếu như người khác liếc nhìn liền có thể nhớ kỹ đường đi trong mê cung vậy hắn cũng quá mất mặt thần rồi.
Bàn Đại Hải nói.
- Hơn nữa cho dù ngươi thật sự sử dụng thủ đoạn gì đó để nhớ những bố trí bên trong mê cung, chờ ngươi trở ra ngươi sẽ phát hiện mỗi giây bên trong mê cung đều phát sinh biến hóa nào đó.
Cao Bằng hơi sửng sốt:
- Ta nhìn có một lúc, không thấy mê cung có biến hóa gì cả.
- Từ bên ngoài sẽ không nhìn ra được đâu... Cái này rất khó dùng từ để nói rõ ràng được. Mê cung của hắn có liên quan đến pháp tắc, có thể trong lúc vô tình ảnh hưởng đến sáu giác quan của ngươi.
Bàn Đại Hải trầm ngâm nói.
- Nhưng năng lực mạnh nhất của tên kia không phải dựa vào mê cung, mà là năng lực chém giết mạnh mẽ. Nói thật có đôi khi ta còn cho rằng hắn là thần chiến đấu.
- Tuy hắn là Mê Cung Chi Thần, nhưng lực chiến đấu của hắn cũng đứng đầu trong số những thần linh sơ đẳng.
Nghe Bàn Đại Hải nói vậy, Cao Bằng cảm thấy có chút hứng thú với Mê Cung Chi Thần này.
Trước đó, hắn chỉ là cảm thấy rất có hứng thú đối với thần khí của nó.
- Đi thôi, trước đây ta thường ở trong mê cung của nó nên vẫn tính là quen thuộc.
Bàn Đại Hải vừa đi vừa nhảy ở phía trước:
- Đến lúc đó, ta sẽ cướp thần khí của hắn, đánh con của hắn, giẫm lên mê cung của hắn, nhảy nhót trước mộ hắn!
Giọng nói phách lối của Bàn Đại Hải vang vọng ở dưới bầu trời đêm.
Theo Bàn Đại Hải đi vào mê cung, Cao Bằng phát hiện lời nó nói không phải là giả. Dường như nó biết rất rõ về mê cung này.
Trong lòng Cao Bằng không khỏi lặng lẽ dâng lên một sự thương hại. Không ngờ lại có thể quen thuộc mê cung của kẻ thù như vậy... rốt cuộc năm đó nó đã bị giam bao nhiêu lần chứ?
Khi nhìn thấy Bàn Đại Hải thành thạo chui vào lỗ chó ở bức tường bên cạnh, Cao Bằng càng không thể bình tĩnh được nữa. Ngay cả loại lối đi này mà ngươi cũng biết, liệu ở đây có phải là nhà của ngươi không vậy!!
Bàn Đại Hải quay đầu nhìn thấy Cao Bằng đứng ở phía sau chưa qua thì không nhịn được gọi:
- Ngươi còn đứng ngẩn người ra đó làm gì, nhanh tới đây đi.
Khóe miệng Cao Bằng khẽ giật giật, sau đó lặng lẽ gật đầu:
- Tới đây.
Bàn Đại Hải đi phía trước dẫn đường, Cao Bằng theo sát phía sau. Nó vừa dẫn đường vừa căn dặn hắn:
- Nếu như trong mê cung có bão cát thì ngươi đừng có chạy trốn lung tung, bằng không dễ dàng rơi vào trong cạm bẫy. Ngươi tốt nhất nên ngồi ở sát góc tường... Còn nếu nhìn thấy đầm lầy ở trong mê cung thì nhất định phải cẩn thận, trong đầm lầy...
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận