Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 124: Đồng Bạn Mới

Chương 124: Đồng Bạn Mới
- Tiểu Diễm, ngươi có thể trở thành đồng bạn của ta không?
Cao Bằng truyền ý nghĩ của mình ra ngoài.
Nương theo đó là sự trầm mặc thật lâu.
Ngay trong lúc Cao Bằng cho rằng lần ký kết này sẽ thất bại, một giọng nói thanh thúy vang lên trong không gian ý thức.
- Vậy ngươi có thể giúp ta báo thù không?
Giọng nói của Tiểu Diễm mang theo sự cừu hận nồng đậm.
(Chú thích: trong lúc ký kết huyết khế, trí tuệ của quái vật sẽ được đề thăng lên trong thời gian ngắn ngủi, đồng thời bảo đảm sẽ không nhận bất cứ sự quấy nhiễu nào của ngoại lực, như các loại năng lực mị hoặc, thôi miên và khống chế. )
- Nếu như chúng ta ký kết khế ước, vậy ngươi sẽ là người của ta, chuyện của ngươi cũng sẽ là chuyện của ta.
Cao Bằng trầm giọng trả lời.
- . . .
Trầm mặc thật lâu.
Ngay một khắc trước lúc không gian ý thức bắt đầu tiêu tán.
Một chiếc móng vuốt dài mảnh khảnh màu đỏ vươn ra, ấn lên huyết khế trong không gian ý thức.
Huyết khế nổ nát vụn rồi dung nhập vào trong không gian ý thức, Cao Bằng cảm nhận được trong cõi u minh mình và Tiểu Diễm trước mắt nhiều thêm một loại liên hệ.
Trong hiện thực, vừa mở to mắt Cao Bằng đã nhìn thấy Tiểu Diễm nghi ngờ nhìn qua hắn, sau đó liền xoay người rời đi, dựa vào một bên của gốc cây trong hậu viện, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Một chân cong lại, đôi cánh màu trắng rủ xuống dựa lưng vào cây ngủ.
Đây là một loại tư thế ngủ mất hình tượng nhất mà Cao Bằng từng gặp qua. Thường nói bạch hạc ngủ không phải đều dùng một chân đứng thẳng sau đó cuộn một chân khác vào dưới cánh để nghỉ ngơi sao, thế nào tiểu gia hỏa này lại không giống bạch hạc khác chứ.
Ý nghĩ của Cao Bằng truyền đến cho Tiểu Diễm thông qua huyết khế.
- …
Tiểu Diễm quay đầu liếc qua chủ nhân,
- Ta chỉ có một cái chân thôi.
- Vậy ngươi cũng nên nằm sấp chứ không phải nằm ngửa.
Thở một hơi thật dài, Tiểu Diễm nhìn qua mặt trăng trên đỉnh đầu, nhìn chăm chú thật lâu, cuối cùng trầm thấp nói:
- Nhưng mà nằm như vậy thật sự rất dễ chịu.

- Có ai không? Ông chủ có ở đó không?
Bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng phanh xe. Sau đó Cao Bằng liền nghe được tiếng có người gọi mình.
Cao Bằng đứng dậy đi ra mở cửa. Dưới ánh đèn yếu ớt, Cao Bằng thấy rõ bộ dáng của lái xe, tuổi tác không lớn, tầm ba mươi mấy, cằm dưới có một chòm râu thưa thớt, trên người mặc một bộ quần áo đồng phục công việc màu vàng.
- Đồ dùng trong nhà chuyển tới nhanh như vậy sao? Chuyển vào trong đi.
Cao Bằng mở cửa ra, sau đó gọi bọn họ chuyển đồ vào.
Người kia gật gật đầu, sau đó gọi một người đội mũ công nhân khác ở sau lưng hắn khiêng đồ dùng trong nhà vào trong.
Trong quá trình vận chuyển đồ dùng trong nhà vào, hai người này không khỏi hiếu kỳ dò xét hoàn cảnh xung quanh một chút, tựa hồ đang tìm cái gì đó.
- Ông chủ, biệt thự này của cậu rất lớn đó, ha ha.
Người lái xe mặc quần áo công việc màu vàng cười nói, sau đó phát hiện Cao Bằng không tiếp lời, tiếng cười sảng khoái dần dần biến thành gượng cười.
Hai người này làm việc rất chịu khó, cũng chỉ dùng có nửa giờ đã chuyển xong toàn bộ đồ dùng trong nhà toàn vào. Trong quá trình này Cao Bằng ra lệnh cho mấy ngự thú ở tại hậu viện không được đi ra, nếu hù dọa người khác sẽ không tốt.
Khi hai người này chuyển xong thì xoa xoa mồ hôi trán, tạm biệt với Cao Bằng rồi lên xe rời đi.
Cao Bằng nhìn theo hình bóng xe tải rời đi, sau đó quay người trở lại biệt thự.
Vẫn còn thời gian một tuần thì vòng thi thứ nhất mới có thể kết thúc. Cao Bằng ngáp một cái, gọi A Ngốc bày đặt lại vị trí của một số đồ dùng, đối với những chuyện như thế này thì A Ngốc là một cu li tốt nhất.
Biệt thự có hai tầng, không gian tầng thứ nhất rất lớn, cao hơn gấp đôi so với biệt thự bình thường. Đây cũng là vì chiếu cố đến dáng người cao lớn như A Ngốc có thể dễ dàng di chuyển.
Đương nhiên, giống tên lùn Đại Tử thân cao không đến nửa mét, căn bản không cần cân nhắc đến những vấn đề này.
Người trang trí lại cửa lớn ngày mai mới có thể đến, mấy vách tường này cũng phải quét vôi lại một lượt.
Cao Bằng không có đi lên lầu ngủ, hắn đã thành thói quen ngủ trên ghế sô pha, trực tiếp nằm trên đó, cả người được bao phủ trong sự mềm mại của ghế sô pha, cảm giác thư thích này khiến cho Cao Bằng phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Ánh sao rọi vào từ bên ngoài cửa sổ, Cao Bằng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã phát ra tiếng khò khè.
Đại Tử nhìn thoáng qua, sau đó phí sức bò lên thang lầu. Khi đến tầng hai, nó đứng thẳng người lên mở cửa phòng ngủ ra, lôi kéo một chiếc chăn mền từ trên giường xuống.
Sau đó ngã lộn nhào từ trên cầu thang xuống, lấy chăn bông trong miệng đắp lên cho Cao Bằng.
Nhìn gương mặt ngủ say của chủ nhân, Đại Tử vui vẻ lắc lư hai chiếc râu, nằm xuống ở một bên của ghế sô pha, rúc vào bên người thiếu niên ngủ thật say.
Đêm, yên tĩnh.
Mấy ngự thú đều yên lặng ngủ say.

Bên ngoài biệt thự, mấy thân ảnh lén lén lút lút chậm rãi đến gần.
- Ngươi xác định căn biệt thự này chỉ có một người chủ nhân?
- Yên tâm, ta khẳng định tuyệt đối chỉ có một người!
Người kia khẳng định nói.
- Biệt thự này chắc chắn chỉ có một người ở! Nếu mà có người thứ hai thì khi trở về ta sẽ ăn cứt!
- Chỉ có một người thì tốt.
Một người khác nghe thấy người này cam đoan, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Đèn trong biệt thự cơ hồ đều đã tắt, chỉ còn ánh sáng nhu hòa mờ nhạt của chiếc đèn nhỏ treo tại trước cổng biệt thự.
Mấy người kia chậm rãi đến gần, trên chân đeo thêm một lớp đệm thật dày, giẫm trên đồng cỏ cơ hồ không phát ra âm thanh gì.
- Trộm đồ vật xong liền đi, mặc kệ có được hay không.
Cuối cùng một người có uy tín nhất trong đám lên tiếng,
- Còn nữa, tuyệt đối không được giết người. Chúng ta chỉ đến trộm đồ, người có thể xây dựng biệt thự ở vùng ngoài thành này khẳng định có quyền có thế, nếu như gây ra án mạng thì sẽ rất khó kết thúc.
- Đã hiểu.
Hai người khác gật đầu.
Linh hồn hỏa diễm trong hốc mắt của bộ khô lâu lớn đứng ở trong phòng khách yên lặng dâng lên, từ một điểm ánh sáng màu lam yếu ớt nhanh chóng bành trướng, giống như Tinh hỏa liệu nguyên.
Bên ngoài biệt thự, một người trong đó lấy ra một chậu hoa màu đen từ trong túi, chậu hoa chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn qua cực kì dễ mang theo.
Ngay sau đó đất trong chậu hoa đột nhiên nứt ra, hai chiếc dây leo màu xanh biếc phá đất chui ra.
Nhanh chóng vươn lên trời dây dưa, quấn quanh nhau, còn sinh trưởng ra phiến lá màu xanh biếc.
Bên trong quá trình sinh trưởng này, đất ở trong chậu hoa giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thẳng đến khi bộ rễ trần trụi lộ ra bên ngoài mới dừng lại quá trình hấp thu thổ nhưỡng. Lúc này dây leo đã sinh trưởng dài đến hơn hai mét, rủ xuống trên mặt đất, bên trên dây leo còn mọc đầy nụ hoa màu hồng phấn.
- Chờ một chút, trước tiên chờ chút đã. Để động tác của ngự thú nhà ngươi chậm một chút, không thể giống lần trước chưa có mê đảo người khác đã đem chính chúng ta mê đảo rồi.
Một người bên cạnh vội vàng nói, sau đó từ trong túi lấy ra một mặt nạ phòng độc rồi đội lên trên đầu.
Mấy người sau khi đeo xong mặt nạ phòng độc, nụ hoa bên trên dây leo chậm rãi nứt ra, sương mù màu hồng theo gió bay xuống.
Một mực chờ trọn vẹn nửa giờ, mấy người kia mới lén lén lút lút đi về phía biệt thự.
Cửa lớn của biệt thự bởi vì bị hỏng cho nên vẫn đang rộng mở. Một người trong đó cẩn thận đi lên trước, chậm rãi thò đầu vào trong nhìn xung quanh.
Trong phòng khách rất yên tĩnh.
Sau đó ngoắc tay khiến cho mấy người sau lưng tiến đến.
Nhưng tay ngoắc mấy cái cũng không thấy người nào đến, mấy người kia đang làm gì thế.
Quay đầu, một bộ khô lâu màu bạc theo ánh trăng đi về phía hắn, xuyên thấu qua khe hở của khung xương, hắn nhìn thấy hai người đồng bọn của chính mình đã ngã trên mặt đất không rõ sống chết. . .
----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMB Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận