Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 226: Quỷ Yểm

Chương 226: Quỷ Yểm
- Vị này là học trưởng Lý Dục, cũng tốt nghiệp từ trường Du Châu của chúng ta.
Trong một cửa hàng buffet tại thành phố Du Châu.
Cao Bằng và Quân Mạc Y đang ngồi ở một bàn trong góc nhà hàng, hơi chếch về phía đối diện của họ là một thanh niên anh tuấn để tóc ngắn, mặc tây trang màu xám. Sắc mặt của người thanh niên này không tốt lắm, khóe mắt bị sưng, còn có quầng thâm vùng quanh mắt, hiển nhiên là rất lâu chưa được nghỉ ngơi tốt.
- Bây giờ ta cũng không dám về nhà khuya, bình thường đều ngủ ở trong công ty.
Lý Dục thở dài,
- Các ngươi có thể hiểu được cảm giác này sao? Ngày đầu tiên khi ta nghe được âm thanh cãi nhau kỳ quái kia thì ta vẫn có thể ngủ được say sưa ngon lành, nhưng sau đó thì ta nhớ lại là mình đang ở trên tầng cao nhất rồi! Trên đầu làm gì có hộ gia đình nào.
Mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lý Dục.
- Yên tâm đi, hôm nay chúng ta đến nhiều người như vậy, hơn nữa còn có cả ngự thú đi theo, cho dù có quái vật cũng sẽ bị chúng ta dọa cho chạy!
Người vừa nói chuyện với Lý Dục mà một học trưởng đang học năm thứ ba, hiện tại đảm nhiệm chức vụ bộ trưởng bộ đối ngoại của hội học sinh.
Khác biệt với những hội học sinh khác, hội học sinh của hệ Ngự Sử cực kỳ đặc thù, không hề nghe theo sự quản lý của hội học sinh trường đại học Du Châu. Dù sao bên trong hệ Ngự Sử đều là Ngự Sử, mặc dù bất luận kẻ nào cũng có thể bồi dưỡng ngự thú, nhưng mà Ngự Sử bên trong hệ Ngự Sử đều là chuyên trách bồi dưỡng, vô luận là tiêu phí tinh lực hay thời gian cần phải bỏ ra thì đều là thứ các học sinh khác không thể so sánh được.
Hơn nữa theo đại học năm 4 Tiết Minh của hội học sinh đảm nhiệm quản sự vinh dự của thành phố Du Châu, hội học sinh năm nay cũng không biết lúc nào lặng lẽ lây dính một chút hương vị chính thức, cũng phủ thêm cho nó một tầng hương vị vỏ ngoài khác.
Đây cũng là nguyên nhân Cao Bằng không muốn gia nhập hội học sinh.
- Điều này đương nhiên là tốt nhất rồi.
Lý Dục miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười.
Một đoàn người đi theo Lý Dục về nhà.
Bọn họ có nhìn thấy Cao Bằng, một kẻ "Người ngoài" không thuộc hội học sinh, nhưng Cao Bằng là do Quân Mạc Y mời tới, hơn nữa thân phận Cao Bằng cũng rất mẫn cảm, cho nên cũng không ai ngốc đến mức lên tiếng công kích Cao Bằng.
Nếu là xử lý chuyện có liên quan đến quái vật, tự nhiên cũng đều mang theo ngự thú.
Cao Bằng nhìn Tiểu Hoàng bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò:
- Không nên chạy loạn biết không, lát nữa nếu gặp phải nguy hiểm thì ngươi hãy vác ta trên lưng, sau đó ngay lập tức chạy ra bên ngoài, đến lúc đó phải dùng ra toàn bộ sức mạnh để chạy.
Tiểu Hoàng nhướng mày,
- Nhưng mà ta còn chưa uống sữa, ta là một con vịt nhỏ.
Cao Bằng,
- …
Mẹ nó con vịt nhỏ! Ngươi gặp qua con vịt nhỏ nào có thể một cước đạp gãy một cái cây chưa!
Bên cạnh Quân Mạc Y là một con chó săn với hai đầu đen kịt, con mắt đỏ thẫm, đầu lưỡi đỏ thẫm, liền ngay cả móng vuốt cũng đều là màu đỏ thẫm.
- Con Hắc Hoặc Thủy Mãng kia của ngươi đâu?
- Thể tích của nó quá lớn, không tiện đưa ra đường. Đường phố của căn cứ Du Châu quá chật chội, nhỏ hơn nhiều so với thành Trường An.
Quân Mạc Y lắc đầu.
- Ừm.
Cao Bằng gật đầu.
Cùng đó Lý Dục đã lên lầu, đây là một tòa nhà có khoảng chừng 13 tầng .
Nhìn qua cũng không thấy có gì khác thường cả, cũng không khói đen dày đặc hoặc mị âm quỷ dị như trong tưởng tượng.
Sau khi nghe câu chuyện của Lý Dục, lúc đi trên hành lang tĩnh lặng thì luôn có cảm giác âm trầm.
Lên đến tầng cao nhất, đầu tiên Lý Dục mở cửa vào nhà,
- An An, ta đã trở về.
Lý Dục hô lên một tiếng về phía phòng đối diện.
Nhưng mà không hề có tiếng chó sủa quen thuộc như mọi khi, bên trong phòng có vẻ rất yên tĩnh.
Cao Bằng đứng ở phía sau nhíu mày, hắn ngửi thấy trong không khí có mùi vị không bình thường, hương vị rất khó ngửi, giống như là mùi hôi của cá muối.
- Là mùi xác thối.
Quân Mạc Y đứng ở bên cạnh Cao Bằng nói.
- An An!
Tiếng kêu thảm thiết của Lý Dục truyền ra từ bên trong phòng ngủ, thanh âm thê lương đến cực điểm.
Một người theo sát vào trong phòng ngủ rồi sau đó đi ra ngay.
Cao Bằng nghe thấy bọn họ nói chuyện liền biết được con Đại Địa Kim Quang Khuyển mà Lý Dục bồi dưỡng kia đã chết trong phòng ngủ. Bây giờ là mùa hè nóng bức, hơn nữa cũng không có mở điều hòa, thời gian một ngày đã đủ để thi thể tản mát ra một chút hương vị không quá dễ ngửi.
- Là tại ta hôm qua không có về nhà, ta không nên để nó ở nhà.
Lý Dục tự trách không thôi.
- Đã giết ngự thú, nói rõ con quái vật kia có tính công kích, hơn nữa còn không kém đâu.
Bộ trưởng bộ đối ngoại nhíu mày.
Nói thật, trước kia hắn cũng đã từng dẫn dắt thành viên của hội học sinh đi xử lý qua những nhiệm vụ khác. Nhưng mấy nhiệm vụ này phần lớn đều không phức tạp lắm, lần này ngay từ đầu đã phát sinh sự kiện tử vong, tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ.
- Có nên giao cho cảnh vệ xử lý chuyện này hay không?
Có người sinh ra thoái ý.
- Chúng ta cũng đã tới nơi vậy thì dứt khoát làm cho xong đi, đẳng cấp của con quái vật kia cũng không cao, nếu không cũng sẽ không lén lút như thế.
- Ngươi sợ chết sao?
- Chuyện nguy hiểm hơn ta cũng đã gặp qua rồi, còn phải sợ cái chuyện cỏn con này sao?
Sau đó vì thảo luận xem có nên tiếp tục vụ này hay không mà nhóm người lại bắt đầu cãi lộn.
Nhìn đám người đang cãi nhau túi bụi, Cao Bằng nhẹ nhàng thở dài, một đám ô hợp a.
- Tiểu Hoàng, chúng ta đi thôi.
Cao Bằng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng.
Hắn đã không có hứng thú tiếp tục đợi ở đây, nếu như đến ngày mai mà chuyện này vẫn còn chưa được giải quyết, hắn sẽ nhờ ông ngoại đưa người đến giải quyết.
Ngay từ đầu Cao Bằng cũng chỉ là hiếu kỳ về con quái vật bí ẩn chưa biết chủng loại này mà thôi.
Nhưng chỉ vừa bước ra được một bước, Cao Bằng đã dừng ngay lại.
Dựa theo lời kể của Lý Dục, quái vật này có chút tương tự với quỷ vật, nếu như mình một thân một mình đi xuống lầu thì có phải mình sẽ bị giết chết như trong kịch bản mấy bộ phim kinh dị?
Cao Bằng trầm mặc hai giây, sau đó lại quay trở lại,
- Chúng ta trước hết xem xét tình huống rồi lại bàn bạc tiếp.
Một đoàn người lại đi lên tầng thượng nhìn xuống, cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
Bộ trưởng bộ đối ngoại nhíu mày,
- Dựa theo lời của Lý học trưởng thì những quái vật này mỗi ngày thường xuyên xuất hiện trên tầng thượng, nói không chừng chính là đang trốn tại góc nào đó trên tầng thượng.
- Không nhất định
Cao Bằng trầm thấp nói.
- Phía trên phòng ngủ của Lý học trưởng cũng không nhất định là tầng thượng.
- Vậy thì là chỗ nào?
Một người nghi hoặc không hiểu.
- Là vách tường.
- …
Lý Dục rùng mình một cái, chỉ cảm thấy sợ nổi da gà. Không khỏi cười khan một tiếng,
- Chắc là không đâu.
- Ta cũng chỉ nêu lên ý tưởng mà thôi.
Cao Bằng mỉm cười.
- Nhưng mà ta cũng cảm thấy khả năng chúng ở trên tầng thượng là lớn nhất.
- Nhưng mà chúng ta đã tìm khắp trên đó rồi, không có mà.
- Có thật đã tìm khắp nơi sao?
Cao Bằng im lặng, thế nào có cảm giác những người này còn thiếu kinh nghiệm hơn cả hắn.
- Sân thượng cũng chỉ rộng chừng đó, đương nhiên đã tìm khắp rồi!
- Nếu như con quái vật kia có thể bò trên vách tường, trốn ở rìa ngoài tòa nhà thì sao? Nếu như con quái vật kia có thể ẩn thân quang học thì sao?
Cao Bằng lắc đầu nói.
Nhưng người kia vẫn nói cứng,
- Ngươi, ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý.
Bộ trưởng bộ đối ngoại dường như có điều suy nghĩ,
- Tường ngoài của tòa nhà đúng thật là điểm mù quan sát của mắt chúng ta, cũng không phải là không thể.
Bên ngoài tường của tòa nhà rất trống trải không có vị trí lẩn trốn.
Vốn cho rằng chỉ cần đi ngang qua đó tùy tiện nhìn một chút.
Sau đó, nhìn xảy ra chuyện.
Một người trong đó đưa đầu từ mép sân thượng giật bắn về phía sau, không khí tựa như phát nổ.
Một tiếng bén nhọn vang lên trong bầu trời đêm!
Đồng thời người sinh viên thò đầu ra bị dọa liên tục rút lui, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Một bàn tay trắng ởn đột nhiên bám lên rìa ngoài sân thượng, nồng đậm ác ý tràn ngập trong không khí.
-------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận