Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 122: Lễ Vật Của Ông Ngoại

Chương 122: Lễ Vật Của Ông Ngoại
Rời khỏi sân bãi thi đại học, ở bên ngoài cửa ra vào có một đội ngũ thật dài đang xếp hàng, đều là những thí sinh đang chờ đợi vòng thi tiếp theo.
Mấy thí sinh này đều rất thấp thỏm, thỉnh thoảng nghe ngóng âm thanh chiến đấu phát ra từ trong trường thi.
Ngồi ở trên lưng A Ban, Cao Bằng cảm thấy cái mông có chút cộm. Đỉnh đầu của A Ban rất cứng, hơn nữa lại có đầy gai nhọn góc cạnh, thỉnh thoảng lắc lư một chút, cái cảm giác đó…
- A Xuẩn.
Cao Bằng xoay người nói với A Xuẩn đang tung bay ở trên bả vai của mình,
- Để ta lấy chút đồ vật.
Từ trong không gian tùy thân của A Xuẩn lấy ra một chiếc đệm màu xám lót ở dưới mông.
Lần này thoải mái hơn một chút, hơi xê dịch thân thể, Cao Bằng cảm thấy rất tốt.
Trở về ngôi biệt thự ở vùng ngoại thành, biệt thự nhỏ phía đối diện của ông Lưu cũng đã sớm xây dựng xong. Trước đó Nghê hồng quốc có một loại kỹ thuật xây dựng, kiến tạo phòng ở tựa như "Xếp gỗ", sau này loại kỹ thuật đó lưu hành trên toàn thế giới, tiếp theo bị các quốc gia trên thế giới kết hợp với đặc sắc của dân tộc mình để cải tiến lại. Bởi vậy xây dựng biệt thự chỉ cần chuẩn bị đủ vật liệu là được, nhanh nhất chỉ cần mấy giờ là có thể hoàn thành.
Phía trước biệt thự của ông Lưu là một bãi cỏ, trên đó có một con Đại Hắc Miêu đang nằm uể oải.
Đó là con mèo tên Mềm mại kia, Cao Bằng còn nhớ kỹ nó.
Đáng tiếc con mèo này cũng không êm dịu như tên, ngược lại còn có chút kích động.
Thấy Cao Bằng trở về, con mèo này uể oải ngáp một cái, sau đó trở mình trên đồng cỏ, lật ngửa phơi nắng.
Đi vào trong sân, vốn trên đồng cỏ ở tiền đình trồng đủ loại cỏ thiên đường, nhưng nó đã được cắt tỉa chỉnh chỉnh tề tề. Đây chính là cảnh tượng mà buổi sáng lúc Cao Bằng ra ngoài thường gặp phải.
Nhưng bây giờ lại gồ ghề, mặt cỏ bị cứng rắn lật lên, màu vàng nâu của bùn đất bắn tung tóe vào trong sân. Đúng là một mảnh hỗn độn.
Tiếp theo là cửa lớn của biệt thự bị phá hỏng, cửa gỗ vỡ tan tành, mấy mảnh gỗ vụn màu trắng bay ra ngoài.
Lộ ra một phần bên trong của ngôi biệt thự.
Cao Bằng có một loại dự cảm không tốt.
Tranh thủ thời gian xông vào bên trong phòng, đập vào mắt là hình ảnh đồ dùng trong nhà vừa mới mua cơ hồ đều rách mướp đổ vỡ trên mặt đất, ghế sô pha giữa đại sảnh bị gom vào một chỗ, phía trên lại có thêm mấy cái động, Cao Bằng thiếu chút ngất đi.
Trời có mắt rồi!
Luôn luôn cần kiệm tiết kiệm, Cao Bằng đồng học khi nhìn thấy một màn này thì quá đau lòng.
Cao Bằng cảm giác trái tim của mình đang run rẩy.
Sắc mặt phức tạp…
Có phải vừa có một trăm con Husky mới đi ngang qua nhà mình hay không?
Bên trong đống ghế sô pha có tiếng động vang lên, đó là tiếng móng vuốt cào vào trên ghế.
Trong ánh mắt của Cao Bằng hiện lên sự nguy hiểm.
Tên gia hỏa phá hủy biệt thự của mình xong rồi còn dám lưu lại ở hiện trường phạm tội? Là ngươi ngu ngốc, hay vẫn là do Cao Bằng ta không thể động đao.
Nhẹ nhàng vung tay lên, Đại Tử và A Ban ngầm hiểu, từ hai bên trái phải bọc đánh.
A Ngốc nhìn qua hai bên, sau đó yên lặng tiến lên một bước bảo hộ chủ nhân ở sau lưng.
Mộc Linh Thủy Mẫu A Xuẩn thì phốc tức phốc tức hai tiếng, đắp lên đầu Cao Bằng.
- Như vậy không thể nào cho ta lực lượng! Ta nói bao nhiêu lần rồi!
Cao Bằng giật A Xuẩn khỏi đỉnh đầu. A Xuẩn phát ra âm thanh bất mãn, vặn vẹo thân thể màu xanh biếc của mình.
Đại Tử đã chạy sang bên trái, sau đó đột nhiên nhảy vọt về phía trước, A Ban cũng nhào tới từ bên phải,
- Lệ!
Một tiếng kêu bén nhọn vang lên, sau đó A Ban lùi lại như thiểm điện, phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ. A Ban không ngừng che chân đốt bị thương của mình lại, toàn bộ ba bốn cái chân xung quanh đưa qua bảo hộ nơi bị thương.
Đại Tử đã bổ nhào tới, sau đó đằng sau ghế sô pha truyền đến tiếng vang kịch liệt, ngay lập tức Cao Bằng nhìn thấy mấy chiếc lông vũ màu trắng bay thẳng lên tận trời.
Cuối cùng tiếng động cũng dừng lại, trong đầu hắn truyền đến giọng nói của Đại Tử,
- Có thể ăn hay không?
Đây là quái vật gì? Cao Bằng đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống.
Ở giữa ghế sô pha Đại Tử đang ghì chặt một con quái vật màu trắng, đôi cánh lộ ra bên dưới thân thể, mặt đất xung quanh còn tán loạn mấy chiếc lông vũ.
Chim? !
Cao Bằng đã nghĩ tới là chó, nghĩ tới là khỉ, thậm chí suy đoán đó là các loại mãnh thú như hổ, sư tử. nhưng tuyệt đối không ngờ rằng phá hư đồ vật trong biệt thự này lại là một con chim.
- Lệ lệ!
Từng tiếng hót bén nhọn không ngừng truyền ra từ dưới người của Đại Tử.
- Khụ khụ, Tiểu Bằng à.
Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt người, dọa cho Cao Bằng nhảy một cái.
Sau khi nhìn kỹ mới nhận ra người đó là ông Lưu.
- Đây là tiểu sủng vật mà ông ngoại cháu sai người đưa tới, nếu như cháu thích thì thu đi. Ông ngoại cháu đã tốn không ít khí lực mới lấy được nó đó.
Ông Lưu mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái với Cao Bằng rồi mới quay người rời đi.
Ồ... đây là ngự thú mà ông ngoại đưa cho mình sao?
Cao Bằng cúi đầu nhìn Bạch Điểu dưới người Đại Tử, đôi cánh của nó không ngừng vung vẩy, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương,
- Lệ, lệ, Lệ!
- A Ngốc, xách nó lên.
Cao Bằng phân phó cho A Ngốc.
A Ngốc lĩnh mệnh tiến lên phía trước, xoay người dùng tay trái nắm lấy cánh của con Bạch Điểu này, sau đó trực tiếp nhấc bổng nó lên.
Thứ này lại có thể là một con Bạch Hạc.
Lúc này Cao Bằng mới thấy rõ bộ dáng chân thực của con quái vật này.
Là một con Bạch Hạc trắng noãn như tuyết, ở ngực có một nhúm lông màu đỏ, trên đỉnh đầu có một đoàn đường vân màu huyết hồng, kỳ lạ nhất là con bạch hạc này lại chỉ có một cái chân.
Bạch hạc có một cái chân đúng là rất đặc biệt.
Lúc này đầu bạch hạc kia đã bị A Ngốc nắm lấy cổ, trong cổ họng không phát ra được thanh âm nào, đôi cánh không ngừng vỗ, tròng trắng mắt giã giống như đã tắc thở, sau đó cái gáy rủ xuống, đầu lưỡi vô lực lè ra.
Hai hàng lông mày của Cao Bằng khẽ nhăn lại,
- A Ngốc, bóp nhẹ một chút, đừng có bóp chết nó đấy.
Tay phải của A Ngốc buông lỏng một chút.
Sau đó cái con bạch hạc này lại đột nhiên sống dậy, mỏ há ra, cánh vung vẩy, phát ra tiếng cười đắc ý đối với Cao Bằng,
- Ồ ồ ồ ồ lệ ~
Cao Bằng,
- …
- Buổi tối hôm nay chúng ta ăn hạc nướng đi.
Cao Bằng quay đầu nói với Đại Tử.
Hai mắt Đại Tử sáng lên, tranh thủ thời gian gật đầu.
- Lệ! Lệ!
Con hạc kia tựa hồ nghe hiểu, cái chân duy nhất điên cuồng đạp vào A Ngốc, liều mạng giãy dụa.
Ồ, tiểu tử nhà ngươi tiếp tục giả vờ cho ta xem nào?
Cao Bằng cười lạnh trong lòng, đương nhiên câu nói này cũng chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi. Con non của một quái vật cấp Lĩnh Chủ cầm đi nướng ăn, Cao Bằng còn không có xa xỉ như vậy.
Nói thật, vừa rồi lúc A Ngốc đem cái con hạc một chân này nhấc lên Cao Bằng có nhìn lướt qua thuộc tính của nó, sau đó liền chấn kinh.
Không phải chấn kinh vì thuộc tính của con quái vật này, mà là chấn kinh việc ông ngoại lại có thể tùy tiện đưa một con quái vật như thế cho mình.
Cao Bằng không khỏi rơi vào trầm tư.
【 Tên quái vật 】: Xích Viêm Độc Hỏa Hạc (ấu niên kỳ)
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 6
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Sử Thi (phẩm chất trước mắt, sau khi thăng cấp Thủ Lĩnh sẽ hạ xuống thành phẩm chất Hoàn Mỹ, sau khi thăng cấp Lĩnh Chủ sẽ hạ xuống thành phẩm chất Tinh Nhuệ)
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Hỏa
【 Đặc tính quái vật 】: (chưa giác tỉnh)
【 Yêu cầu tấn thăng phẩm chất truyền kỳ 】: Năm trăm cân Thiên Viêm Lưu Tinh, ba viên Huyền Nguyên Quả trở lên, Hỏa Tủy Địa Tinh Tương…
Cái yêu cầu kia Cao Bằng chỉ nhìn thoáng qua một chút liền không để ý tới nữa. Đây đều là những thứ gì, một cái cũng chưa từng nghe nói qua! Trời mới biết đi đến nơi này có thể lấy được.
-------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận