Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 405: Nội Chiến

Chương 405: Nội Chiến
Hủ Sinh Địa Long tức giận kêu rên, làn da màu rám nắng chảy ra rất nhiều chất lỏng màu đen hóa thành các loại hình dáng muốn ăn mòn chiếc lồng băng đang vây khốn nó.
Lớp hàn băng cứng rắn co rút vào phía trong, Âm Ảnh màu đen leo lên trên băng trụ phát ra tiếng vang xì xì.
Ồ, dường như hữu hiệu, có thể ăn mòn.
Đang lúc giãy dụa Hủ Sinh Địa Long bất ngờ ngừng động tác lại, cố gắng lén lút ăn mòn lồng băng, im lặng nằm ở chỗ cũ giả bộ như đã vô lực phản kháng.
Ba.
Một chiếc móng vuốt nhỏ màu trắng đặt lên đỉnh lồng băng, mặt sư tử không biểu cảm ghé xuống.
Bằng mắt thường có thể thấy hàn băng ngưng tụ, triệt để đóng băng lồng giam lại.
Sững sờ hai giây Hủ Sinh Địa Long gào thét, dốc sức liều mạng giãy dụa. . .
Hài Cốt Bạo Quân A Ngốc đi về phía trấn nhỏ, Vong Linh Khô Lâu vẫn còn ở bên ngoài chưa từng gia nhập vào cuộc chiến đều dừng bước lại quan sát, sau đó đi theo phía sau A Ngốc hóa thành biển khô lâu.
- Bành!
Xương đầu lâu của vong linh cự tích cấp Lĩnh Chủ bị đập vỡ, sọ não trống rỗng bại lộ trong không khí.
Hai cái cánh tay màu lam giữ đầu lâu, một cánh tay màu lam khác thô bạo thọc vào cầm chặt lấy Vong Linh Diễm, tựa như đang cầm một sợi gân trâu, sau đó hung hăng xé ra!
- Ngao.
Vong linh cự tích cấp Lĩnh Chủ phát ra một tiếng hét thảm, sau đó mất đi tất cả khí tức sinh mệnh.
- Ngươi không có chút kính nể nào đối với người chết sao.
Chẳng biết lúc nào A Ngốc đã xuất hiện ở bên cạnh vong linh cự tích, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve cự tích đã mất đi khí tức sinh mệnh. Trong đầu lâu của cự tích đã tử vong bay ra một đoàn Vong Linh Diễm chui vào cơ thể A Ngốc.
Hấp thu đoàn Vong Linh Diễm này, khí tức trên người A Ngốc lại yên lặng tăng thêm một chút.
- Tử vong là nơi trở về của tất cả kẻ sống.
Hai quai hàm của A Ngốc va chạm, từ trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn.
- Mà ngươi, không có chút kính nể nào đối với người chết.
Cốt chưởng đen kịt của A Ngốc nhẹ nhàng đặt lên ngực của Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên. Bộ ngực trong chớp mắt bị lõm xuống, lân phiến màu lam tựa như miếng thép bị thiêu đốt trong lò than nóng rực.
Phanh!
Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên bị đẩy bay về phía sau, ngã lăn trên mặt đất bảy tám vòng.
Một chưởng đánh ra, A Ngốc điểm nhẹ mũi chân xông về phía trước.
Trên mặt đất, Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên chuẩn bị đứng lên, nhưng trong tai lại bất ngờ nghe thấy một tiếng tim đập nặng nề, sau một khắc trái tim của nó cũng theo sát co rút lại. Bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, hai cánh tay màu lam đặt trên mặt đất, hai cánh tay còn lại che ngực.
A Ngốc đã đi đến trước người nó, tay phải như mặc giáp trụ, phía trên xương bàn tay đen kịt có hỏa diễm màu đỏ sậm đang thiêu đốt. Bàn tay rơi vào đỉnh đầu Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên phát ra tiếng vang xì xì xì, tựa như âm thanh phát ra từ miếng thịt nướng trên vỉ sắt.
Từ trong miệng Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên phát ra tiếng gào thét thê lương, hỏa diễm màu đỏ sậm bùng lên quanh đầu nó!
Trong nháy mắt cái đầu của Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên đã biến thành một ngọn đuốc, rất chói mắt trong đêm tối.
Thuộc tính của Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên là hệ Thủy, theo lý thuyết thì kháng tính của nó với hệ Hỏa sẽ tuyệt đối không kém. Thế nhưng khi đối mặt với hỏa diễm màu đỏ sậm kia nó lại không có lực phản kháng, trong nháy mắt kháng tính với hệ Hỏa đáng kiêu ngạo này đã mất đi tác dụng.
Sóng nước màu lam chiếu rọi không khí, nhuộm phương viên mười mét quanh người Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên thành một vùng lam sắc, giống như một quả cầu nước khổng lồ.
Bao bọc nó và A Ngốc vào bên trong.
Thủy cầu màu lam điên cuồng xoay tròn làm cho hắc bào bên ngoài thân A Ngốc bay múa kịch liệt. Hắc bào bị xé rách vỡ nát, trong chớp mắt hắc bào trên người A Ngốc đã hoàn toàn biến mất, khiến cho xương cốt đen nhánh bại lộ trong không khí.
Từng mạch máu như sợi tơ màu huyết hồng sinh trưởng xen kẽ ở trong cơ thể A Ngốc, vị trí lồng ngực có một quả tim đỏ tươi do tơ máu tạo thành, trong hốc mắt có Vong Linh Diễm đang thiêu đốt, trên hai tay trái phải lượn lờ hỏa diễm màu đỏ sậm.
Ám Diễm là năng lực A Ngốc đạt được từ trên tàn cốt bạch ngọc, sau khi kế thừa Ám Diễm thì nó cũng trưởng thành theo sự phát triển của A Ngốc. Cao Bằng nhớ rõ lúc vừa mới đạt được Ám Diễm thì vẫn chỉ là lv2, nhưng hiện tại đã là lv3.
Vừa rồi vị trí đỉnh đầu Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên bị A Ngốc vuốt nhẹ có một cái chưởng ấn đen kịt, lân phiến chỗ đó đã triệt để bị đốt trụi. Trên chiếc đầu trọc bóng loáng trơ trọi lân phiến màu lam thì chưởng ấn màu đen đó vô cùng dễ thấy.
Sợ hãi quét mắt nhìn A Ngốc, Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên biết sự chênh lệch giữa mình và A Ngốc, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên muốn chạy trốn.
A Ngốc đuổi theo. Vốn Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên đang chạy trốn đột nhiên quay người, trên mặt thủy viên lộ ra hung quang, cơ bắp trên bốn cánh tay nổi gồ lên, móng tay sắc bén lóe lên hàn quang hung hăng đánh về phía A Ngốc!
Ngừng chân, nghiêng người, rút đuôi và xuất kiếm, làm liền một mạch.
Phốc phốc!
Cốt kiếm xuyên qua lồng ngực găm thẳng vào trái tim, Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên vung mạnh nắm tay bằng tất cả sức lực còn lại đánh bay A Ngốc.
Trên ngực cắm cốt kiếm, Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên hung hăng trừng mắt nhìn A Ngốc một cái, nhưng cũng không rút cốt kiếm ra mà lập tức quay người bỏ chạy.
A Ngốc từ trên mặt đất đứng dậy, sờ sờ cái mông của mình, cái đuôi đã không có.
Mất đi Lam Lân Tứ Tí Thủy Viên trấn thủ, những thuộc hạ Bạch Kim Chi Thủ căn bản không cách nào tiếp tục chống cự, kiên trì một lát liền triệt để bại lui trốn vào trong trấn nhỏ.
Nhưng mà đây cũng chỉ là sự giãy dụa cuối cùng, bởi vì bốn phương tám hướng quanh trấn nhỏ đều bị khô lâu triều vây quanh, căn bản không có cách nào đào thoát.
- Đi thôi, còn có một đường khác, cứ để những người này giúp chúng ta kiên trì một chút thời gian đi.
Kim Y Giáo Chủ trầm giọng nói.
Liếc mắt nhìn ba người, trong đáy mắt Kim Y Giáo Chủ hiện lên một tia dị sắc. Ngự thú cấp Lĩnh Chủ của Ngân Y Giáo Chủ bị giết, ngự thú của Hồng Y Giáo Chủ bị nhốt, ngự thú của Lam Y Giáo Chủ tựa hồ cũng bị thương nặng.
Tuy rằng trước đây ở Bạch Kim Chi Thủ quyền thế của hắn không kém, nhưng mà đồng thời còn có ba người khác có địa vị tương đương với hắn, nhưng mà hiện tại chính là một cơ hội rất tốt.
Kim Y Giáo Chủ vừa nổi lên suy nghĩ, nhưng sau một khắc liền dừng chân, thần sắc trở nên tế nhị quay đầu,
- Đây là ý gì?
Từ phía sau chiếc áo màu lam, Lam Y Giáo Chủ lấy ra một khẩu súng ngắm thẳng vào đầu Kim Y Giáo Chủ.
Hồng Y Giáo Chủ ở bên cạnh cũng lấy ra một khẩu súng ngắn từ trong túi ngắm thẳng về phía hắn.
Cùng lúc đó có một con nhện treo ngược trên cửa sổ, hai chiếc móng vuốt phía sau như trường mâu sắc bén đâm thẳng về phía Kim Y Giáo Chủ.
- Ngự thú của mấy người chúng ta hoặc là chết hoặc là bị thương, chỉ có Ngự Thú của ngươi vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, chúng ta thật sự sợ ngươi không cẩn thận đưa ra ý nghĩ lớn mật gì đó.
Hồng Y Giáo Chủ mỉm cười nói.
Ngự thú Hủ Sinh Địa Long của hắn tuy rằng bị vây khốn, nhưng mà da dày thịt béo nên tạm thời còn không tử vong, vì thế hắn không chịu phải phản phệ.
- Vậy các ngươi muốn như thế nào?
Giọng nói của Kim Y Giáo Chủ rất bình tĩnh.
- Để cho ngự thú cấp Lĩnh Chủ của ngươi đi kéo dài thời gian, sau đó chúng ta cùng nhau rời đi khỏi nơi này.
- Đúng thế, ngự thú cấp Lĩnh chủ của ngươi không thể đi cùng với chúng ta, bằng không thì hôm nay ai cũng đừng nghĩ chạy thoát.
Đồng dạng là giáo chủ, bọn họ rõ ràng nhất tính tình của đám đồng liêu này, không có một ai là người lương thiện.
Lúc tất cả mọi người cùng ở trạng thái đỉnh phong, bốn người còn có thể duy trì cân đối, nhưng mà chỉ cần có người lộ ra vẻ mệt mỏi, những người khác tuyệt đối sẽ giống như một đám sói đói ăn tươi kẻ đó.
---------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận