Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 162: Canh Sườn

Chương 162: Canh Sườn
Ở vùng ngoại thành này làm sao có thể có ngự thú cấp Lĩnh Chủ chứ!
Cả đám người bị dọa đến mức tay chân lạnh lẽo, tài xế lái xe còn không thể nắm chắc tay lái.
Trong buồng sau của xe mấy ngự thú run lẩy bẩy trốn ở một góc, tựa hồ như vậy mới có thể mang đến cảm giác an toàn cho chúng nó.
So với Ngự Sử, cảm giác của mấy ngự thú này càng thêm linh mẫn, hai ngự thú cấp Lĩnh Chủ cách bọn nó gần như vậy, sự uy hiếp trí mạng khiến cho mấy ngự thú này thiếu chút nữa thì sụp đổ.
May mà địa thế của mảnh khu vực ở vùng ngoại thành này coi như bằng phẳng, dù có cầm được tay lái hay không thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Theo xe tải dần dần chạy đi xa, cảm giác áp bách tràn ngập ở trong xe mới dần dần biến mất.
Một lần nữa khống chế tốt tay lái, không khí trong xe rất nghiêm túc.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Đột nhiên cảm thấy những chuyện vừa mới nói tựa hồ cũng không có ý nghĩa.
Lúc đoàn người Cao Bằng trở lại biệt thự thì đã là bảy giờ rưỡi, sắc trời đã tối.
Trước biệt thự có mấy cột đèn màu trắng dựng thẳng, mượn ánh đèn có thể nhìn thấy trên người mẫu chu có vết máu loang lổ.
Ông Lưu đưa cho Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu nhiệm vụ là trông coi con mẫu chu này, đừng cho nó khôi phục lại thương thế.
Cho nên biện pháp ứng đối của Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu chính là ăn!
Mọc một chút gân liền ăn một chút gân, Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu đã sắp ăn no rồi, lười biếng đứng ở trên lưng của mẫu chu.
Chuyện này mấy người Cao Bằng tất nhiên không thể biết, chỉ nhìn thấy cái con mẫu chu này có chút mỏi mệt.
Để cho an toàn… Cao Bằng đứng cách con mẫu chu này năm mươi mét rồi mới xem xét khung số liệu của nó.
Ở trên cột trạng thái, biểu hiện của mẫu chu chính là thương thế nghiêm trọng (di chuyển bị hao tổn).
Những thuộc tính còn lại không có gì thay đổi, Cao Bằng xem xét đến những tuyển hạng để tấn thăng phẩm chất. Dù sao đây cũng là một quái vật cấp ngụy lĩnh chủ, khoảng cách đến cấp lĩnh chủ chỉ có một bước.
Ở trên khung tấn thăng phẩm chất biểu hiện chỉ có một tuyển hạng, cũng chính là nói nó chỉ có một loại tuyển hạng thăng cấp phẩm chất.
Cao Bằng có chút thất vọng. Có lẽ điều này nói rõ tiềm lực của nó đã bị hao tổn không nhỏ, lộ tuyến tiến hóa có chỗ thiếu hụt.
【 Tên quái vật 】: Khủng Bố Tàn Bạo Mẫu Chu (Ngụy lĩnh chủ)
【 Tấn thăng lĩnh chủ 】: Tài liệu cần thiết: Hoàn Mỹ Thạch, Đại Địa Nham Tâm, Địa Tủy Lưu Tương một cân.
Ngoại trừ Địa Tủy Lưu Tương từng nghe nói qua, hai loại tài liệu khác căn bản chưa nghe nói qua! Muốn tìm được thì chỉ có thể nhìn vận khí.
Mặc dù chỉ cần tài liệu có thể xuất hiện ở trước mắt thì mình có thể nhìn ra tên của tài liệu đó, nhưng vấn đề là những tài liệu này phải xuất hiện ở trước mắt mình a.
Trời mới biết đi đâu mới có thể tìm tới mấy loại tài liệu vô cùng hiếm lạ này.
Nếu không tìm thấy những loại tài liệu này, đẳng cấp của Khủng Bố Tàn Bạo Mẫu Chu sẽ vĩnh viễn dừng lại ở cấp 40. 5, tiềm lực cũng sẽ cố định. Nó cũng chỉ có giá trị ở trước mắt, theo thời gian trôi qua, giá trị của nó sẽ chỉ càng ngày càng thấp.
Nhưng dù sao cũng là một quái vật cấp ngụy lĩnh chủ, ngoại trừ cấp Lĩnh Chủ, nó cơ hồ không có bất cứ đối thủ nào.
- Đại gia, cái con mẫu chu này ngài có muốn hay không?
Cao Bằng hỏi thăm đại gia.
Mặc dù đại gia nói đưa con mẫu chu này cho mình, nhưng Cao Bằng vẫn muốn trưng cầu ý kiến của đại gia một chút.
- Ta muốn con nhện này làm gì, quá xấu xí.
Ông Lưu lắc đầu.
Khi nói xong mới phát hiện A Ban đang nhìn hắn, ông Lưu dừng một chút, nói với A Ban:
- Tất nhiên không phải nói ngươi đâu, ta nói cái con mẫu chu kia đó.
A Ban,
- . . .
A Ban yên lặng bò về nhà, dùng móng vuốt đẩy cửa phòng ra, đi đến trước gương dài chạm đất lẳng lặng quan sát chính mình, thỉnh thoảng dùng nhện trảo xoa gương mặt của mình, cuối cùng mới thỏa mãn xoay người rời đi.
- Vậy thì coi như là lễ vật đưa cho ông ngoại đi.
Cao Bằng gãi đầu một cái. Nếu như ông ngoại cũng chướng mắt, cái con mẫu chu này cũng chỉ có thể làm vật thí nghiệm, hoặc là lương thực dự trữ cao cấp?
Buổi tối nấu cơm, Cao Bằng bận rộn ở trong phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, rau quả loại thịt cũng có không ít, chỉ là không có xương cốt.
Đại Tử hấp tấp bò đến, vểnh cái đuôi lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào chủ nhân.
Cao Bằng có chỗ phát hiện, quay đầu lại đã nhìn thấy Đại Tử tội nghiệp nhìn về phía hắn.
- Làm sao?
- Ăn, ăn xương sườn!
Đại Tử ra sức vung vẩy song trảo.
- Trong nhà không có xương sườn.
Cao Bằng bất đắc dĩ nói.
- Ăn, ăn!
Đại Tử không buông tha, gấp đến độ xoay tròn tại chỗ, nhìn qua tựa như một chiếc donut màu tím.
- Làm sao ăn, ta biến ra xương cốt cho ngươi sao?
Cao Bằng tức giận nói.
Đại Tử có chút uể oải, hai chiếc râu trên đỉnh đầu cũng vô lực rũ xuống đầu.
Đột nhiên Đại Tử nghĩ tới điều gì, lén lén lút lút nhìn về phía không hề có cảm giác A Ngốc. . .
Động tác của Đại Tử hấp dẫn Cao Bằng,
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Theo tầm mắt của Đại Tử Cao Bằng nhìn sang, sau đó động tác trên tay của hắn dừng một chút. Ở cuối tầm mắt, A Ngốc không hề có cảm giác ngồi trên sofa xem tivi, một đoàn u hỏa màu lam đang lẳng lặng phiêu phù trong đầu.
Sau đó Cao Bằng cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau với Đại Tử, một người một thú, trong mắt lộ ra thần sắc không hiểu.
. . .
- Đến đến đến, A Ngốc ngươi đi qua đây.
Trong phòng bếp, Cao Bằng không ngừng giật dây A Ngốc.
A Ngốc bị Cao Bằng lừa gạt đi tới phòng bếp.
Ở trong phòng bếp bày biện một chiếc nồi lớn, nước trong nồi sôi sùng sục, còn có một chút phối liệu hành, gừng, tỏi, cẩu kỷ, đương quy phiêu phù trong nước.
Đây là đồ ăn ngon chủ nhân làm cho ta sao? A Ngốc có chút hưng phấn, còn có chút cảm động.
Mặc dù mình chỉ là một bộ khô lâu, mặc dù thứ gì mình cũng không ăn được, nhưng mà —— chủ nhân cũng không có quên ta!
- A Ngốc, đến đây, ta rửa tay cho ngươi.
Cao Bằng gọi A Ngốc đến bên cạnh bồn rửa tay, nhẹ nhàng tẩy rửa sạch sẽ những dơ bẩn bên trên xương cốt của A Ngốc, xương cốt màu xám bạc nhìn qua cực kì sáng bóng.
A Ngốc lẳng lặng nhìn một màn này, đáy lòng dâng lên sự ấm áp. Mặc dù xương cốt của nó rất lạnh lẽo, mặc dù linh hồn hỏa diễm của nó không có chút nhiệt độ nào, nhưng mà tư duy của nó, linh hồn của nó lại tản ra từng trận từng trận nóng hổi.
Bộ dáng chăm chú của chủ nhân thật là đẹp trai!
A Ngốc thề trong lòng, chủ nhân, ta nhất định sẽ bảo vệ. . . Ồ, chủ nhân ngươi làm sao lại kéo ta?
A Ngốc không hiểu ra sao đã bị kéo đến bên cạnh nồi.
- A Ngốc, đến thử nhiệt độ nước một chút.
Cao Bằng nói với A Ngốc.
A Ngốc gật đầu, không chút do dự đưa hai tay để vào trong nồi.
Cùng lúc đó Cao Bằng khẩn trương quan sát A Ngốc, chỉ cần A Ngốc biểu hiện ra một chút không thích hắn sẽ lập tức nâng hai tay A Ngốc lên.
Nhưng mà chút nhiệt độ đó tựa hồ không tính là gì đối với A Ngốc, A Ngốc cũng không có biểu hiện ra một chút không thích nào, ngược lại cảm thấy có chút thú vị.
Theo thời gian trôi qua, canh trong nồi dần dần tản mát ra một mùi hương nhàn nhạt ~
Đại Tử hưng phấn ngẩng đầu, đắc ý gật gù đắc ý.
Qua nửa giờ, nồi nước này rốt cục đã nấu xong.
Trong phòng khách, Đại Tử vui vẻ liếm láp nước canh, A Ngốc lẳng lặng đứng ở một bên, dựa vào vách tường, chúng. . . Có thể thích là được.
Mình có thể làm ra cống hiến để bọn chúng thích, chính mình cũng rất vui vẻ.
Linh hồn hỏa diễm trong mắt A Ngốc trở nên bình thản, yên tĩnh.
Ăn cơm tối xong, ngày kế tiếp, mãi cho đến lúc mặt trời lên cao thì Cao Bằng mới tỉnh lại.
Rời khỏi biệt thự, khóa cửa lớn của biệt thự lại. Mấy ngự thú vác bao lớn bao nhỏ trên lưng, lại quay đầu đưa mắt nhìn biệt thự.
Cao Bằng thở dài một hơi, trong lòng có chút cảm xúc không hiểu,
- Đi thôi, đi Du Châu!
-----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận