Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 536: Hắc Oa

Chương 536: Hắc Oa
Càng về sau sự chênh lệch về đẳng cấp cũng khiến cho Cao Bằng kinh hãi.
Phải biết Đại Tử có phẩm chất Thần Thoại, dù phẩm chất đỉnh phong của con Huyền Hải Ngân Dực Tam Đồng Mãng kia đạt được đến Sử Thi, nhưng trước mắt nó chỉ là Tinh Nhuệ.
Khoảng cách giữa Tinh Nhuệ và Thần Thoại còn có những ba cấp bậc Hoàn Mỹ, Sử Thi và Truyền Thuyết nữa. Thần Thoại so với Tinh Nhuệ cao hơn trọn vẹn bốn bậc.
Dù vậy, cũng phải cần A Ngốc và A Ban hiệp trợ mới có thể giết được con Huyền Hải Ngân Dực Ba Đồng Mãng này.
Cho dù một phần nguyên nhân là do Đại Tử không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nhưng thực lực tăng trưởng quá lớn khi tăng lên đẳng cấp khiến cho Cao Bằng không thể coi thường đẳng cấp nữa.
Mỗi một lần tăng phẩm chất cần có tài liệu, muốn thu thập được cũng muôn vàn khó khăn. Nhưng nếu dồn công sức sang chuyên tâm tăng đẳng cấp của ngự thú, thực lực còn tăng trưởng nhanh hơn tăng phẩm chất rất nhiều.
Trong lòng Cao Bằng nóng lên. Nhìn lại các bộ lạc thượng cổ mà xem, từ việc bộ lạc Tang Đồng chém giết Anh Thiên Thụ có thể nhìn ra được phần nào, người của các thị tộc bộ lạc thượng cổ không coi người trên địa cầu hiện tại là đồng bào.
Có thể quan sát cách người Châu u đối phó với người Anh Điêng khi phát hiện đại lục mới là hiểu.
Không thể thoả mãn điều kiện tiên quyết là có thực lực đủ để bảo vệ mình thì tất cả chỉ là hư ảo, thậm chí những con ngự thú có phẩm chất cao của mình cũng sẽ bị ngấp nghé.
Mặt khác, Cao Bằng muốn tăng phẩm chất là vì trái đất có thế giới áp chế. Chỉ cần ngự thú của mình có phẩm chất cao hơn, mới có thể chiếm ưu thế trong số các quái vật đồng cấp.
Nhưng đẳng cấp cũng rất quan trọng, ảnh hưởng rất lớn tới thực lực. Mà việc tăng đẳng cấp lại dễ hơn tăng phẩm chất.
Hơn nữa, còn có một vấn đề cần nghiệm chứng. Nếu mình bỏ các ngự thú có đẳng cấp vượt quá giới hạn của trái đất vào trong không gian ngự thú, liệu có thể lén lút đem chúng về bên kia không?
Những hành vi lợi dụng sơ hở để lách luật này luôn cực kỳ kích thích.
Mà mình chỉ cần dẫn đi thôi, dù cứ giấu chúng trong không gian ngự thú không thả ra cũng được.
Cao Bằng thở ra. Nửa năm rồi… thực sự hắn khá nhớ nhà.
Nhưng hắn biết, lúc này mình chưa thể quay về.
Tục ngữ có nói, giàu mà không về quê khác nào mặc áo gấm đi đêm. Nhưng lúc này mình còn chưa giàu, làm sao dám quay về.
Hắn nghĩ, ít nhất cũng phải đến lúc có một con ngự thú Đế cấp và một đoàn Hoàng cấp mới có thể tính là khá giả.
Bộ lạc Tang Đồng kia có ngự thú Đế cấp, mà cũng chỉ là một bộ lạc nhị lưu. Nếu mình không có nổi một con ngự thú Đế cấp, chẳng phải còn không bằng cả một bộ lạc nhị lưu sao?
Nghĩ vậy, ước muốn về nhà của hắn nhạt đi vài phần.
- Ngươi phân giải con quái vật Đế cấp này đi, tốt nhất là phân giải ra chút đồ tốt ấy.
Cao Bằng lấy tế đàn trên lưng A Ban ra, nói với người tí hon màu đen.
Dù Cao Bằng đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng mơ hồ có thể thấy được vài phần tự đắc trong câu nói kia.
Người tí hon màu đen vất vả đem con Huyền Hải Ngân Dực Tam Đồng Mãng lên tế đàn, lúc này nó giống một con rắn nhỏ màu bạc nằm cuộn mình.
Phân giải một con ngự thú Đế cấp, người tí hon màu đen kia không có vẻ xúc động gì, tựa như đây là một chuyện rất bình thường.
- Được thôi, ta sẽ cố gắng phân giải cho ngươi đồ tốt một chút.
Người tí hon gật đầu rồi xoa xoa hai tay:
- Nói đi cũng phải nói lại, cũng lâu lắm rồi ta không phân giải ngự thú Đế cấp. Không biết tay nghề có xuống cấp hay không.
Cao Bằng nghe xong hơi biến sắc:
- Ta nhớ ngươi còn chưa có tên?
- Ta có tên, ta tên là Tế Đàn Đại Thiết Cát, ta nói với ngươi rồi đấy.
Nó cảnh giác đáp.
- Ờ…
Cao Bằng giật mình gật đầu.
- Nhưng đó là tên tế đàn. Dù ngươi và tế đàn là cùng một thể, nhưng ngươi cũng là khí linh của tế đàn, ta cứ gọi ngươi là Tế Đàn Đại Thiết Cát thì đâu có được, cứ như thể ta đang gọi cái tế đàn ấy.
Người tí hon màu đen hồ đồ:
- Ta và tế đàn là một mà, ngươi cứ gọi ta là…
- Ta gọi ngươi là Hắc Oa nhé!
Hắc Oa im lặng.
- Không được, làm sao ngươi….
- Tên rất hay đó!
Tiểu Hoàng đập một tay lên tế đàn:
- Ta còn tưởng Cao Bằng sẽ đặt tên cho ngươi là Tiểu Hắc cơ, không ngờ lại lấy cho ngươi cái tên dễ nghe như vậy!
Tiểu Hoàng lại đập đập tế đàn thêm mấy cái nữa.
Tế đàn rung lên loảng xoảng.
Hắc Oa:
- …
- Được rồi, ngươi vui là được.
Hắc Oa lười từ chối, dù sao cũng chỉ là một cái tên để gọi thôi. Nó đã từng có rất nhiều tên, thêm một cái tên Hắc Oa cũng không có gì.
Rồi những cái tên này sẽ tiêu tán trong dòng sông thời gian. Một trăm vạn năm, một ngàn vạn năm, một trăm triệu năm, thậm chí còn lâu hơn nữa, khi biển cả hóa thành nương dâu, khi núi cao biến thành đáy vực, ngay cả ký ức cũng sẽ trở nên mơ hồ.
Một cái tên, một cách gọi, một danh hiệu, có ai nhớ kỹ chứ?
Cao Bằng dí tay lên trán Hắc Oa đẩy nó ngửa ra đằng sau, người tí hon màu đen đứng không vững ngã ngồi lên tế đàn:
- Ngây ngốc cái gì thế? Mau đi làm việc đi!
Thời gian dài thế nào, thời gian xa xưa bao nhiêu đều như một cái bọt biển bị đầu ngón tay của Cao Bằng đâm thủng.
Hắc Oa trừng mắt với Cao Bằng, nhưng nó vẫn còn đắm chìm trong quá khứ, lúc này suy nghĩ không hiểu được, cũng lười so đo với hắn.
Hắc Oa bắt đầu làm việc, Cao Bằng mới xử lý vết thương cho A Ban. Trận chiến đấu vừa rồi khá kịch liệt, hắn còn chưa kịp dọn dẹp.
Các ngự thú khác được thu vào không gian không bị thương, chỉ có A Ban và A Ngốc bị thương.
Trong đó, thương thế của A Ban là nghiêm trọng nhất, độ cao hơn tám trăm mét gần như bị san bằng hai tầng chỉ còn sáu trăm mét. Đồng thời, ngoài cơ thể xuất hiện vô số hố to to nhỏ nhỏ, còn có mấy vết nứt suýt nữa chặt đứt cả cơ thể nó.
Lấy thân phận Vương cấp mà có thể tham dự trận chiến chấn động này, A Ban có thể tự kiêu được rồi.
Trong trận chiến, kích thước của A Ban có ưu thế rất lớn. Dù kích thước quá lớn có nhiều điểm bất tiện, nhưng tổng thể mà nói thì lợi vẫn nhiều hơn hại. Nhưng nếu có thể biến hoá linh hoạt to nhỏ trong lúc chiến đấu mới là tốt nhất.
Dù Tiểu Thảo có năng lực trị liệu nhưng đẳng cấp của nó vẫn còn thấp, mà vết thương của A Ban cũng không cần nó trị liệu.
A Ban rời xa bờ biển một đoạn ngắn, đặt mông ngồi xuống, thu hết móng vuốt lại, sau đó nhắm hai mắt nằm ngáy o o ngay bên bờ biển.
A Ban ngủ say, vết thương trên cơ thể dần dần khép lại.
Cao bằng cảm giác được mặt đất run lên không ngừng. Mặt đất vỡ nứt, đất đá từ sâu trong lòng đất không ngừng chảy ra tụ lại trên cơ thể A Ban.
Đất đá nhập vào cơ thể A Ban, ngưng kết thành lớp áo giáp núi đá cứng rắn.
Bên cạnh, ngoại trừ Địa Ngục Vô Tướng Thụ thì mấy con vong linh Vương cấp do A Ngốc khôi phục đều đi tới trước mặt nó rồi quỳ xuống. Xương của chúng ào ào vỡ ra, từ nơi nứt vỡ và trong xương sọ có hồn diễm bốc lên, sau đó hội tụ lại rồi nhập vào cơ thể A Ngốc.
Thôn phệ những hồn diễm này xong, các vết nứt trên xương cốt A Ngốc cũng dần dần khép lại.
Tốc độ vết thương lành lại có thể nói là bát tiên quá hải hiển lộ thần thông.
Bên cạnh, Đại Tử và Cao Bằng cửu biệt trùng phùng cũng ngồi ôm nhau trò chuyện thân thiết. Cao Bằng hỏi thăm kỹ càng hôm đó tại sao nó lại biến mất, nửa năm nay ở đâu.
Đại Tử cũng không giấu diếm, cả những chi tiết không hiểu cũng kể hết cho hắn nghe.
Nghe xong hắn mới biết, Đại Tử đã đi qua hai thế giới khác nhau. Mà nghe giọng điệu bất bình kia của nó thì hẳn là nó bị đuổi ra ngoài, chỉ có điều tên ngốc này vẫn còn chưa biết, còn tưởng có quái vật nào đánh lén sau mông nó.
Chuyến đi này của Đại Tử quá xảo hợp, tựa như có một bàn tay vô hình nào đó điều khiển tất cả
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận