Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 695: Giọng Nói Từ Trong Đầm Lầy

Chương 695: Giọng Nói Từ Trong Đầm Lầy
Sắc mặt Chu Quái rất phức tạp, siết chặt nắm đấm. Năm đó hắn ham chơi nên bị đoàn bắt nô để ý tới rồi bắt đi, đều là vì mình tuỳ hứng.
Cha biết tin mình mất tích, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Nghĩ tới đây, Chu Quái không nhịn được nhắm mắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.
- Đúng rồi, trước đó con ngự thú kia đã bị trúng độc, cần nhanh chóng giải độc cho nó.
Hoàng Hà vội vã nhắc nhở.
Trước đó còn tưởng là kẻ địch nên đã hạ tử thủ, không ngờ lại là người quen, là đồng tộc, Hoàng Hà hơi xấu hổ.
- Lúc nãy rất xin lỗi, nhưng xin tiền bối thông cảm cho. Nếu mọi người muốn đi vào lãnh địa của bộ lạc chúng ta thì nhất định phải thông báo cho bộ lạc trước, lát nữa sẽ có những người khác tới.
- Ta hiểu.
Cao Bằng hoà ái gật đầu đồng ý.
Hoàng Hà cảm kích gật đầu, mở tay phải ra, một con Tinh Đình Long Tinh Thú màu bạc lơ lửng trong lòng bàn tay.
Con Tinh Đình Long Tinh Thú này không lớn, nhưng cánh rất mềm và trơn, trên cánh trong suốt có rất nhiều đường vân màu bạc hình tia chớp.
Sau khi Hoàng Hà thì thầm dặn dò một lúc, Tinh Đình Long Tinh Thú nhoáng lên một cái, hạ đuôi xuống liền hoá thành một cái bóng biến mất tại chỗ, chỉ để lại rất nhiều tàn văn màu bạc hình tia chớp trong không khí.
Tiểu Hoàng ngáp một hồi, buồn chán nghênh ngang bước lên vài bước, sau đó rút một con chó đã cứng ngắc từ dưới đống bùn lên.
- Chết rồi sao?
Tiểu Hoàng nghi hoặc rung rung Sahara.
Phần mép con chó sùi bọt, còn có một số vết máu màu lam.
Tiểu Hoàng sa sầm mặt. Con chó của mình bị độc chết!
Nó sải bước ném Sahara vào trước mặt Hoàng Hà:
- Con chó chết rồi!
- A!
Trong lòng Hoàng Hà dâng lên một chút áy náy, khổ sở nhìn Địa Ngục Tam Đầu Khuyển đang nhắm chặt mắt.
Đây là Địa Ngục Tam Đầu Khuyển sao.
Nghe nói Địa Ngục Tam Đầu Khuyển là ngự thú rất hiếm thấy ở Thập Địa, phẩm chất phổ biến không thấp.
Độc chết một con ngự thú có phẩm chất cao như vậy, sự áy náy trong lòng Hoàng Hà càng sâu hơn.
- Đền tiền!
Tiểu Hoàng xoè tay trái ra.
Hoàng Hà gật đầu theo thói quen:
- Là ta không phải, ta không nên độc chết ngự thú của ngươi. Đền tiền thì hẳn rồi, nhưng hiện giờ ta không mang tiền theo người, có thể chờ ta quay về bộ lạc lấy tiền cho ngươi không?
Tiểu Hoàng híp mắt nhìn Hoàng Hà. Gia hoả này trung thực như thế sao, nói đền tiền là đền tiền luôn?
Tiểu Hoàng chững chạc đàng hoàng lắc đầu:
- Vậy cũng được, cho ngươi nợ. Chín ra mười một về, ngươi nợ ta sáu trăm khối.
- Chín ra mười một về?
Hoàng Hà chưa bao giờ nghe nói về thứ này.
Hoàng Hà khó hiểu, gãi gãi đầu, sau đó cúi xuống nhìn Tam đầu khuyển nằm dưới đất. Trên ba cái đầu chó có mấy vết chân vịt còn chưa khô bùn.
Nhìn mấy dấu chân này, Hoàng Hà trầm tư.
Nó thật sự bị mình hạ độc chết sao?

Xa xa có tiếng đập cánh ù ù vọng đến. Cao Bằng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cặp cánh màu đỏ sậm tạo ra từng cơn cuồng phong che kín bầu trời.
Một con ngự thú toàn thân màu đỏ sậm cùng loại với Dực Long, nhưng lại có ba cái đuôi rồng đang tiếp cận với tốc độ cực kỳ nhanh.
【Tên quái vật】: Hồng Dực Kiêu Long
【Phẩm chất quái vật】: Phẩm chất Sử Thi / Phẩm chất Truyền Thuyết
【Đẳng cấp quái vật】: Cấp 86 ( Thánh cấp)
Ngự thú xoay một vòng giữa bầu trời, sau đó vững vàng hạ xuống đất. Hồng Dực Kiêu Long quan sát đám Cao Bằng một cách cực kỳ có nhân tính.
Sau đó, nó gật gật đầu:
- Đuổi theo ta đi.
Nói xong liền mở miệng ngậm lấy Hoàng Hà, vỗ cánh bay lên.
Cao Bằng ngẩng đầu nhìn mây mù âm u màu xám trên đỉnh đầu, gật gật đầu ra hiệu cho đám người cưỡi lên lưng Đại Tử, sau đó đuổi theo.
Cao Bằng cưỡi trên đầu Đại Tử, hai tay nắm lấy sừng rồng. Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như hắn nghe thấy tiếng gì đó.
Hắn híp mắt dò xét bốn phía.
Tiếng nói kia vẫn còn nhàn nhạt lượn lờ bên tai Cao Bằng.
- Đừng đi…
- Kẻ tha hương, đừng có đi theo… Nguy hiểm.
Cao Bằng nhíu mày, âm thầm báo cho Đại Tử:
- Ngươi chú ý xung quanh một chút, xem có thứ gì ẩn nấp trong bóng tối không.
Đại Tử gật đầu, tâm nhãn sâu trong tim phát động.
Từng luồng lực lượng quỷ dị từ trong trái tim thẩm thấu ra phía ngoài.
Lực xuyên thấu còn mạnh hơn cả sóng âm, rót xuống bùn nhão dưới chân.
Càng lúc càng sâu, dường như bùn nhão sâu vô cùng vô tận.
Chiều sâu của đầm lầy Vân Mộng dưới chân cực kỳ khủng bố.
Xuyên qua bùn nhão, đột nhiên Đại Tử nhìn thấy một con mắt màu tím.
Đôi mắt rất lớn, Đại Tử có thể cảm giác được trong đó tràn đầy ưu thương, đau khổ, tuyệt vọng.
Bất giác, Đại Tử giảm tốc độ chậm lại, tới khi nó kịp phản ứng thì con mắt tím đã biến mất.
Chỉ còn lại bóng tối đen nhánh và lớp bùn nhão bốc mùi hôi hám sủi bọt.
Cao Bằng đi theo đám Hoàng Hà bay về phía trước. Đại khái khoảng hơn năm trăm cây số, rốt cuộc đã ra khỏi đầm lầy Vân Mộng.
Sau lưng bọn họ, đầm lầy Vân Mộng âm u đầy tử khí, màn sương mù màu xám lượn lờ, tựa như một con cự thú tuyệt vọng phủ phục trong bóng tối dòm ngó bọn họ.
Chu Quái bò lên lưng Đại Tử. Hắn rất sợ bị gió thổi vào lưng, đành nắm chặt lấy lông bờm của Đại Tử, mặt bị gió tạt biến hình.
Thật lâu sau, phía trước xuất hiện chút kiến trúc.
Vài toà nhà cao chừng hơn trăm mét vút trong mây xuất hiện trong tầm mắt.
Bọn nó cùng loại với cốt tháp màu trắng, chỉnh thể rất tinh tế, giống như đuôi của Cốt Long.
Cao Bằng híp mắt dò xét toà cốt tháp này.
Đây là bộ lạc Lê sao?
Thi thoảng có tộc nhân bước đi vội vàng xuyên qua giữa cốt tháp.
Cao Bằng cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng không thể nói ra được cái kỳ lạ đó như thế nào.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy nhiều đồng tộc da vàng tóc đen như vậy, Cao Bằng vẫn rất vui.
- Mọi người cứ chờ bên ngoài bộ lạc một lát, ta vào trong thông báo.
Một bóng người nhảy ra từ giữa mi tâm của Hồng Dực Kiêu Long. Người này mặc áo bào màu xanh lục, mái tóc đỏ buộc gọn lại, khoé mắt phần kẻ màu tím.
Hắn gật gật đầu với Cao Bằng, sau đó nhanh chân đi vào trong bộ lạc từ cửa chính, biến mất giữa các tòa kiến trúc.
Thị lực của Cao Bằng rất tốt, hắn có thể nhìn rõ được chân tóc mới của người này có màu đen, hiển nhiên mái tóc đỏ này là được nhuộm.
Chu Quái đứng sau lưng Cao Bằng kích động không ngừng dậm chân, vì quá hưng phấn nên toàn thân không ngừng run rẩy.
Sắc mặt vừa trông mong lại có vài phần thấp thỏm.
Thi thoảng còn vươn cổ nhìn quanh bộ lạc từ sau lưng Cao Bằng.
Một lát sau, ba bóng người từ bên trong đi ra.
Đi đầu tiên là ngự sử Thánh cấp nhảy ra từ mi tâm con Hồng Dực Kiêu Long kia. Hai người khác là hai lão nhân với sắc mặt cứng ngắc, lưng còng xuống, ánh mắt đục ngầu.
- Cha, mẹ.
Chu Quái kích động la lớn.
Dung mạo của hắn nhìn qua không kém hai lão nhân này mấy, nên xưng hô như vậy lại khá là quái dị.
Nghe Chu Quái gọi, hai lão nhân ngẩng đầu lên, khuôn mặt màu xám cứng ngắc mỉm cười hoà ái.
- Là Tiểu Cẩu Đản sao, trở về rồi.
- Mẹ đã nấu món ngon chờ con, mau về nhà ăn cơm đi, mời cả ân nhân của con nữa.
Chu Quái kích động chạy tới.
Cao Bằng cũng định đi theo sau.
Đột nhiên có tiếng Bàn Đại Hải vang lên:
- Cao Bằng, chờ một chút. Bộ lạc này… có vấn đề.
-------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận