Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 158: Tấn Cấp Lĩnh Chủ

Chương 158: Tấn Cấp Lĩnh Chủ
Ông Lưu trầm ngâm một lát, sau đó nói với Trần Tuyết Hà:
- Chúng tôi có thể xuất thủ, nhưng chúng tôi muốn con Khủng Bố Tàn Bạo Mẫu Chu này.
Khẩu khí vị trưởng bối này của Cao Bằng có chút lớn a. . . Trần hội trưởng nhịn không được liếc nhìn ông Lưu một chút.
Trước đó ở trên đường đi ông Lưu thường cười ha hả, nhìn qua giống như lão đại gia rất dễ nói chuyện ở nhà bên, khiến hắn cho rằng đây chỉ là một trưởng bối bình thường của Cao Bằng.
Nhưng mà lúc này ông Lưu lại biểu hiện ra sự cường thế ngoài dự liệu, dù cho giọng nói không lớn, biểu cảm cũng là cười ha hả, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo một cỗ khí thế bá đạo không cho bác bỏ.
Trần Tuyết Hà có chút khó khăn,
- Chúng ta cũng chỉ cần ngăn cản con mẫu chu này một chút, muốn dựa vào mấy người chúng ta để săn giết đầu Khủng Bố Tàn Bạo Mẫu Chu này thì còn chưa đủ lực. . .
- Được, vậy thì do tôi và Tiểu Bằng ra tay, các ngươi cảnh giới phòng ngừa những quái vật khác nhúng tay.
Ông Lưu từ tốn nói.
Không đợi Trần Tuyết Hà từ chối ông Lưu đã trực tiếp vung tay lên, Mềm Mại ở bên người lặng yên không tiếng động biến mất tại chỗ. Huyễn Ảnh Long Tích vẫn một mực đứng ở bên cạnh cũng lặng lẽ đến gần mẫu chu, lúc bước đi cơ hồ không phát ra âm thanh, tựa như một trận gió thổi qua tán lá.
Trần Tuyết Hà sững sờ nhìn Huyễn Ảnh Long Tích dần dần biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Đúng vậy, chính là biến mất ngay trước mặt hắn.
Rõ ràng mới vừa rồi còn đứng ở nơi đó, nhưng mà màu sắc bên ngoài thân thể không ngừng biến hóa, tựa như được phủ thêm một lớp trang phục ngụy trang quang học, màu sắc bên ngoài thân hoàn mỹ dung nhập vào môi trường xung quanh. Chờ lúc hắn nháy mắt một cái, đã không thể nhìn thấy cái con thằn lằn lớn màu xanh này nữa.
Trần Tuyết Hà hoảng sợ trong lòng.
Không nhịn được chăm chú nhìn về phía ông Lưu.
Cao Bằng chần chờ một lát rồi cũng phái A Ngốc ra ngoài, sau đó để Đại Tử và A Ban bảo vệ mình và ông Lưu.
- Chúng ta lui ra sau một chút.
Ông Lưu cẩn thận nói.
Mấy người yên lặng rút lui về phía sau, cả người ẩn nấp đằng sau một tảng đá lớn ở trong rừng cây rậm rạp.
Trần Tuyết Hà cũng chuẩn bị phái một con Khoát Xỉ Thiết Trùng có đẳng cấp cao nhất của mình đi ra.
Ông Lưu khoát tay,
- Ngươi cũng đừng làm loạn.
Trần Tuyết Hà đưa mắt nhìn theo A Ngốc bị phái ra ngoài, sau đó lại nhìn vào mắt ông Lưu,
- ? ? ?
Ngài không thể đối đãi khác biệt như thế được, đại gia à.
Phía sau mẫu chu có một đạo hắc ảnh bén nhạy vồ tới, song chảo sắc bén bắn ra sau đó điên cuồng tấn công sau lưng mẫu chu.
Chỉ giây lát đã cắt ra từng đạo vết thương, lớp ra màu xám trắng nhìn như cứng rắn của mẫu chu có vẻ vô cùng yếu ớt trước móng vuốt sắc bén của Mềm Mại. Nhưng mà thể tích của nó quá lớn, những vết thương mà Mềm Mại cắt ra thuần túy chỉ là vết thương da thịt, cũng không ảnh hưởng tới tạng phủ.
Mẫu chu gào thét, không muốn dây dưa với Mềm Mại, tiếp tục xông thẳng về phía trước.
Ngay lúc chân trước nâng lên bước về phía trước thì chân sau đột nhiên bị một chiếc dây thừng màu đỏ sậm quấn quanh, sơ sẩy một chút liền lảo đảo ngã xuống đất.
Bởi vì thể tích quá lớn cho nên lúc mẫu chu ngã lăn trên mặt đất làm bắn lên một mảng lớn đất cát.
Sau khi đứng dậy mẫu chu tức giận không thôi, vốn không muốn phản ứng mấy con tiểu côn trùng này, nhưng vì sao lại cứ dây dưa không ngớt.
Phẫn nộ quay người, nhện trảo giống như một đầu trường mâu từ trên trời giáng xuống, không khí truyền ra từng tiếng rít.
Phốc.
Nhện trảo đâm vào bùn đất dưới chân, chui sâu vào đến năm sáu mét, đủ để thấy được một cước này của mẫu chu đã dùng hết toàn lực.
Nhưng công kích dù có mạnh hơn mà không đánh trúng địch nhân thì cũng không có chút hiệu quả nào.
Hả? Cái tên vừa đánh lén mình đâu rồi?
Mẫu chu chỉ nhìn thấy một con côn trùng nhỏ màu đen, nhưng mà nó nhớ kỹ là còn có một con côn trùng nhỏ khác cũng xuất thủ, bây giờ lại phát hiện chỉ có một con ở đây.
Lặp đi lặp lại dây dưa một hồi thì mẫu chu phát hiện cái con côn trùng nhỏ màu đen này thực sự quá linh hoạt, nó căn bản không thể công kích được. Nửa đường nó cũng từng nghĩ phun tơ để vây khốn con côn trùng nhỏ này, nhưng phun tơ càng thêm vô dụng, tốc độ phun sợi tơ vốn còn chậm hơn tốc độ công kích, mỗi một lần đều phun vào khoảng không.
Chiến đấu mấy phút, cảm xúc của mẫu chu càng ngày càng táo bạo. Cái con côn trùng nhỏ màu đen này cũng quá linh hoạt, nó căn bản không công kích đến được, cái loại cảm giác trống rỗng rõ ràng chính mình mạnh hơn so với đối phương, nhưng lại không thể đánh trúng đối phương quả thực khiến cho mẫu chu phát điên.
Cuối cùng mẫu chu quay người không để ý đến Mềm Mại nữa, tiếp tục phóng tới trung tâm bồn địa.
Lần này nó đã có kinh nghiệm, dù cho hai ngự thú không ngừng công kích ở phía sau nó cũng không để ý đến.
- Đông, đông, đông.
Trong tai Khủng Bố Tàn Bạo Mẫu Chu truyền đến tiếng tim đập giàu tiết tấu.
Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, cuối cùng dần dần hòa thành một tần suất với tiếng tim đập của nó.
Đông đông đông đông. . .
Bành! !
Đột nhiên trái tim ngừng lại, sau đó phát ra một tiếng rên rỉ không chịu nổi.
Trái tim của mẫu chu đột nhiên xiết chặt, phảng phất bị một bàn tay vô hình nắm lại, sau đó hung hăng xoắn một trăm tám mươi độ.
Đạo công kích này cuối cùng cũng bị trái tim cường kiện hữu lực chống cự lại, làm cho tốc độ chảy của huyết dịch trong người cũng vì vậy mà trở nên cực kì thong thả, nhưng chung quy vẫn là cố chống đỡ được.
Tốc độ của mẫu chu chịu ảnh hưởng cực lớn, thân thể cũng cứng ngắc tại chỗ, dù cho công kích đã kết thúc nhưng trái tim vẫn đập liên hồi.
Phẫn nộ ngẩng đầu nhìn về phía xa, mẫu chu nhìn thấy một tiểu khô lâu đang "Hoảng hốt chạy bừa", xoay người trốn vào sâu trong rừng rậm.
Xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng mẫu chu vẫn buông xuống cừu hận, ngược lại bị dục vọng thúc đẩy, tiếp tục kiên định bước về phía trung tâm bồn địa. Cái con khô lâu này. . . Về sau đừng để ta nhìn thấy ở trong rừng rậm!
Đây chính là mục đích Cao Bằng phái A Ngốc đi ra, sử dụng năng lực chủ động Huyết Ti Tâm một lần. Mặc dù sau khi sử dụng một lần sẽ tạm thời sa vào trạng thái làm lạnh, nhưng có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài bấy lâu.
Tựa hồ đã nhận ra mẫu chu càng ngày càng gần, Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn thủ lĩnh ẩn nấp sâu trong lòng đất có chút lo lắng. Mặt đất phảng phất hóa thành đầm lầy, trở nên cực kì sền sệt, khiến cho mẫu chu hành tẩu rất phí sức.
Tốc độ của Mềm Mại cũng bởi vậy mà chịu ảnh hưởng, nhiều lần suýt chút nữa bị nhện trảo đâm trúng, cuối cùng trốn ở bên ngoài phạm vi công kích cảnh giác nhìn chằm chằm mẫu chu.
- Oanh!
Tầng đất bị phá vỡ, một con cự mãng thô to xông phá lớp đất, mở ra giác hút hình hoa cúc, bên trong phủ đầy răng sắc bén, trực tiếp một ngụm nuốt chửng chân nhện vào trong bụng rồi khép giác hút lại. Sau đó cả người xoay tròn, lực xoắn cộng thêm hàm răng sắc bén trực tiếp cắn nát chiếc chân nhện này.
Nhìn kỹ lại, cự mãng ở đâu ra, rõ ràng chính là một đầu Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn siêu lớn. Thân thể cao lớn ánh lên màu sắc đen tuyền, làn da vốn yếu ớt không chịu nổi tựa hồ đạt được sự cường hóa cực lớn.
Một quầng sáng màu vàng đất lấy Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn lĩnh chủ làm trung tâm hướng ra bốn phía xoay tròn, màu sắc quầng sáng cực kì thâm trầm, gần như màu vàng sậm.
Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn ở bốn phía bị quầng sáng bao phủ, cũng trở nên hưng phấn.
Đây cũng không phải là mặt hàng không trọn vẹn trên người mẫu chu, mà là một quầng sáng lĩnh chủ hoàn chỉnh. Cảm giác áp bách mang đến cho mọi người xung quanh càng mạnh, xa xa không phải quầng sáng không trọn vẹn của mẫu chu có khả năng bằng được.
【 Tên quái vật 】: Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn Lĩnh Chủ
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 41
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Tinh Nhuệ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Thổ
【 Nhược điểm quái vật 】: Hệ Hỏa
Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn lĩnh chủ sau khi thăng cấp thành công liền công kích mẫu chu. Bất luận là việc gia hỏa này vừa rồi coi nó là đồ ăn, hay vẫn là sự uy hiếp nó cảm nhận được, lúc này nó điên cuồng vọt tới mẫu chu!
------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận