Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 464: Đọc Ký Ức

Chương 464: Đọc Ký Ức
Đại Tử thu tầm mắt lại, Cao Bằng đi đến bên dưới vách núi.
Vừa rồi khi chiến đấu đám hươu kia hoảng sợ bỏ chạy cả rồi, Trần Hán Kiều vẫn chưa hết kinh dị từ trên vách đá leo xuống.
Hắn chậm chậm chạy về phía Cao Bằng, trên mặt đầy vẻ xấu hổ:
- Thật xin lỗi, tôi…
Trần Hán Kiều há to miệng, cuối cùng không nói được gì nữa.
Cao Bằng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu rồi ung dung cười:
- Không sao! Mục tiêu thực sự của bọn họ là tôi, dù không tìm được các cậu cũng sẽ tìm người khác. Nói rõ ra, vẫn là tôi làm liên lụy tới các cậu mới phải.
Trần Hán Kiều chỉ biết cười gượng, không biết nên nói cái gì.
Từ sau lưng hắn, một người đàn ông trung niên khôi ngô bước ra. Xương cốt của người này thô to, hai mắt sáng rõ, dù mặt bị thương nhưng khí sắc vẫn không tệ.
- Người biết xấu hổ là người dũng cảm. Chỉ là một lần gặp khó khăn mà thôi, thời gian còn rất dài! Bây giờ mới năm năm từ khi tai biến, chúng ta vẫn còn cơ hội ngẩng đầu!
Người đàn ông trung niên vỗ vỗ vai Trần Hán Kiều.
Trần Hán Kiều ngẩng đầu, hiển nhiên hắn vẫn không thể quên cái chết của ngự thú.
Ngự thú chết, linh hồn của hắn sẽ bị tổn hại. Có học giả từng thí nghiệm thử, linh hồn lực mà ngự sử thu được trong quá trình bồi dưỡng ngự thú sẽ hoàn toàn tiêu tán khi ngự thú chết. Đồng thời, bản thân linh hồn ngự sử đó cũng sẽ chịu xung kích nhất định. Đương nhiên, cũng có thể hiểu đó là thời kỳ suy yếu.
Có điều, nếu linh hồn lực của ngự sử đó đã rất mạnh rồi thì sau khi ngự thú chết, linh hồn lực còn lại vẫn rất mạnh.
Như vậy thời gian suy yếu cũng sẽ bị rút ngắn tới vô hạn, thậm chí là về tới 0.
- Cám ơn cậu đã cứu chúng tôi!
Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói với Cao Bằng.
Trên người hắn có một mị lực đặc biệt, luôn dễ khiến cho người ta tin phục. Có lẽ đây là nguyên nhân hắn có thể làm trưởng đoàn săn quái.
- Chuyện này không có liên quan đến cậu. Mai phục chúng tôi, giết ngự thú của chúng tôi là những người này và kẻ sau lưng bọn họ. Chúng tôi bị đánh lén thì chỉ có thể tự trách mình quá yếu, thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, yếu là một cái tội! Nhưng bọn họ đánh lén chúng tôi… tuyệt đối không thể cứ thế cho qua được!
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
Trần Hán Kiều nghe cha nói vậy, hai mắt sáng lên.
Hắn siết chặt nắm đấm, rít từng từ qua kẽ răng:
- Nhất định tôi sẽ báo thù cho Lôi Quang Hùng! Mới năm năm thôi, còn năm năm nữa, còn năm năm nữa nữa, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại công bằng.
Hắn vừa nói xong, người đàn ông trung niên ôm quyền cáo từ Cao Bằng, sau đó dẫn những người còn lại đi ra ngoài rừng rậm.
Đồng thời trong miệng hắn còn phát ra một tiếng hét dài. Ngay sau đó mặt đất vỡ tung, một con Địa Hành Ma Khâu cấp Thủ Lĩnh chỉ còn lại nửa người từ dưới đất chui ra đứng trước mặt hắn, sau đó tiến lên thân mật cọ cọ đầu. Người đàn ông trung niên tựa hồ rất sửng sốt.
- Tôi đưa mọi người trở về.
Cao Bằng lên tiếng.
Người đàn ông trung niên không từ chối, lặng lẽ gật đầu.
Trên đường đi, Cao Bằng đã biết người đàn ông này tên là Trần Niệm Hoa, là một Hoa kiều, khi phát sinh tai biến đã dẫn con trai về nước tế tổ. Sau đó cũng ở lại đây cùng con trai.
Cao Bằng hỏi bọn họ có muốn gia nhập tập đoàn Nam Thiên hay không. Cao Bằng rất thưởng thức Trần Niệm Hoa.
- Hiện giờ chúng tôi chẳng có cái gì, đoàn săn quái cũng đã không còn lại gì. Cả con ngự thú này lúc vừa rồi tôi cũng đã giải trừ huyết khế.
Trần Niệm Hoa chỉ vào Địa Hành Ma Khâu ở một bên.
Vừa rồi bị đám người thần bí kia đánh lén, mấy ngự thú cấp Thủ Lĩnh đều bị giết gần hết, ngay cả Địa Hành Ma Khâu còn lại đây cũng đã bị chém thành hai nửa. Nếu không phải vì sinh mệnh của nó cực kỳ biến thái, sợ rằng cũng sẽ rơi vào tình cảnh như đám ngự thú kia.
Không muốn liên lụy đến nó, Trần Niệm Hoa đã bắt Ma Khâu chui xuống đất chạy trốn, đồng thời còn giải trừ huyết khế với nó.
- Sao ngươi không đi? Năm xưa ta dùng bẫy lừa ngươi ký huyết khế, những năm này ngươi vẫn không muốn nghe theo ta, ta còn tưởng ngươi vẫn hận ta.
Trần Niệm Hoa rất cảm khái, không ngờ nó lại quay lại.
Địa Hành Ma Khâu nằm dưới đất, đầu rũ xuống, nhẹ nhàng ủi ủi vào bụng của Trần Niệm Hoa.
Thấy Trần Niệm Hoa không phản ứng gì, nó lại thúc thúc vào bàn tay của hắn.
Trần Niệm Hoa thở dài một hơi, lấy ra con dao găm trong ống quần rạch ngón tay, sau đó đặt lên đỉnh đầu Địa Hành Ma Khâu.
- Có thể khiến cho ngự thú đồng ý ký huyết khế lần thứ hai, vậy là đủ rồi.
Hàn Sương Tịch Sư từ trong lòng Cao Bằng nhảy xuống, nhảy một cái liền rơi trúng vào bên trên thảm nấm. Sư trảo giẫm mạnh, Phệ Kim Cộng Sinh Tiển liền biến thành một đống vụn băng. Tựa như vừa làm một việc nhỏ không đáng kể, Tịch Sư quay lại định nhảy về trong lòng Cao Bằng.
Một cái vuốt rồng ngăn Tịch Sư lại, Đại Tử cúi đầu đối mặt với Tịch Sư, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Quay lại tập đoàn Nam Thiên, Cao Bằng cho người đưa đám Trần Hán Kiều xuống thay quần áo, tắm nước nóng nghỉ ngơi.
- Chính là hai con vịt… hai người này sao?
Tiểu Hoàng liếc qua, trên mặt tràn đầy khinh thường:
- Đại Tử, ngươi thực sự là càng ngày càng yếu. Ngươi đã không xứng là đối thủ của ta nữa rồi.
Thì ra lần này Cao Bằng ra ngoài để đối phó với hai người kia, may mà Tiểu Hoàng ta không đi.
- Không phải! Lần này ta ra ngoài đã đánh chết ba con ngự thú cấp Lĩnh Chủ đấy, có phải không Cao Bằng?
Đại Tử rất tức giận.
Cao Bằng gật đầu:
- Ừ, Đại Tử đã đánh chết ba con ngự thú cấp Lĩnh Chủ.
- Ồ?
Trên mặt Tiểu Hoàng vừa đúng lộ ra một tia sửng sốt.
Sau đó nó quay lưng, lưu lại cho mấy người một cái gáy trụi lủi.
- Ha ha ha…
Tiểu Hoàng ngửa mặt lên trời cười to rồi bỏ đi.
Cao Bằng:
- ???
Đại Tử:
- ???
Gần đây tên gia hỏa này lại xem phim truyền hình kỳ kỳ quái quái nào đó rồi.
Tiểu Hoàng luôn lén lút chạy vào phòng chiếu phim gia đình xem phim. Nói thật, Cao Bằng và Kỷ Hàn Vũ đều chưa từng dùng phòng chiếu phim này, nhưng Tiểu Hoàng thì rất chịu khó đến.
Cao Bằng để cho Tiểu Diễm chở theo hai người mặc áo bào đen đeo mặt nạ đã hôn mê bất tỉnh này đến bờ sông Trường Giang.
Vừa đến bờ sông, mặt nước cuộn trào mãnh liệt.
Một chút quái vật loài cá, loài rắn, loài rùa nhao nhao ló đầu lên. Bọt nước bắn tung tóe.
Ánh mắt Tiểu Diễm lạnh lẽo.
Mặt nước nổi lên một tia gợn sóng, sau đó một bộ óc trụi lủi từ trong sông Trường Giang trồi lên.
Đám quái vật tứ phía dồn dập gọi:
- cha, cha….
Cao Bằng:
- …
Vì sao ngự thú của ta đều không bình thường như thế? Rõ ràng khi mới gặp chúng đâu có như vậy.
- Chủ nhân, ta dạy bảo không tệ chứ.
Sinh Trưởng Chi Não đắc ý hỏi:
- Tới, gọi ông nội.
- Ông nội, ông nội.
Một bầy quái vật la lớn với Cao Bằng.
Nhận được ảnh hưởng của Sinh Trưởng Chi Não, Cao Bằng có thể nghe hiểu được đám quái vật này nói gì.
- Tới, gọi anh họ Diễm!
- Anh họ Diễm, anh họ Diễm!
Đám quái vật cùng hô lên.
- Đừng làm rộn nữa, có việc cần tìm ngươi đây. Ngươi có thể đọc được ký ức đúng không?
- Đúng là có thể đọc được ký ức, nhưng sẽ rất thô bạo. Phần lớn quái vật bị đọc ký ức bằng phương pháp này đều biến thành ngớ ngẩn.
Sinh Trưởng Chi Não đáp.
- Vậy là được rồi, ngươi đọc ký ức của hai người kia cho ta. Ta muốn biết ai dám mai phục ta, mấy tên ngu xuẩn này chắc chắn không thể to gan như thế.
----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận