Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 575: Biệt Thự

Chương 575: Biệt Thự
Tiểu Diễm trừng mắt lườm Tử Vong Âm Độ Điểu đang bay tới, bịch một tiếng Tử Vong Âm Độ Điểu trực tiếp nổ thành mảnh vỡ đầy trời.
Từ trên không trung hạ xuống, Cao Bằng đem những việc mà bản thân mình biết nói cho người khác với vẻ thản nhiên không có gì to tát.
Sau khi lấy được tin tức, sắc mặt mọi người đều khẽ biến.
Vốn cho rằng hoàn cảnh nơi này là một chỗ đặc thù, chỉ cần rời khỏi phụ cận thì bọn họ sẽ có thể trông thấy hoàn cảnh mới. Nhưng ai mà biết được trong phạm vi mấy trăm dặm đều là loại hoàn cảnh này chứ. . .
Bầu không khí trở nên khẩn trương.
- Nếu không trước hết chúng ta kiểm tra số liệu bên trong không gian gấp này một chút đi, ví dụ như nhiệt độ và cả độ ẩm gì gì đó.
Một nghiên cứu viên nhỏ giọng nói.
Mặc dù giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng mà những người khác ở xung quanh đều nghe được rất rõ ràng.
Có người trên mặt lộ ra một tia dị động, hiển nhiên rất động lòng.
Nhưng cũng có người mặt lộ vẻ bất mãn,
- Chúng ta nhiều người như vậy, hao phí biết bao trắc trở đến đây chỉ bởi vì trắc nghiệm một chút đồ vật như vậy thôi sao? Vậy thì còn cần chúng ta tới đây làm gì, làm bảo mẫu cho các ngươi sao?
Tay có lợi khí tự nhiên trong lòng có gan.
Có thể đến nơi đây đều là cường giả đỉnh cao của các thế lực lớn khu Hoa Hạ, có thể được xưng là cường giả lại có ai tầm thường cơ chứ.
Tự nhiên là có người không muốn tỏ ra kinh sợ như vậy.
- Trên cơ bản những người ở nơi này đều là cao thủ hàng đầu của khu Hoa Hạ, sợ cái gì chứ!
Có người tùy tiện nói.
- Có đạo lý, cứ coi như là ở nơi đây tất cả đều là loại hoàn cảnh này, ít nhất thì chúng ta cũng phải điều tra rõ ràng xung quanh có quái vật gì mới phải.
Một gã mập mạp mặc áo khoác dài màu vàng đất, quả đầu vuốt keo dựng thẳng lên tiếng.
Cao Bằng thờ ơ lạnh nhạt không nói một lời, ngự thú của những người này đều là một nhóm tương đối yếu kém bên trong đám người tới.
Cao thủ hàng đầu chân chính đều không hề nói gì, đặc biệt là những người tới từ bộ lạc thượng cổ. Cao Bằng chú ý tới biểu cảm của bọn họ có chút kỳ quái, tựa như bọn họ biết một chút nội tình liên quan tới nơi này vậy.
Cao Bằng quay về phía Bắc Thanh Nghiên chớp chớp mắt một cái: Ngươi có tin tức nội bộ gì hay không?
Một tia nghi hoặc lóe lên trong ánh mắt Bắc Thanh Nghiên: Ngươi đói bụng sao?
Ngẫm nghĩ, Bắc Thanh Nghiên lấy một khối sôcôla còn chưa có mở từ trong túi ra đưa cho Cao Bằng.
Cao Bằng: . . .
Tại sao mạch suy nghĩ của cô nương này lại thanh tú đến như vậy chứ, lúc này là thời điểm để ăn cái gì đó hay sao.
Xem bộ dáng không nói lời nào của những người khác thì không biết phải kéo tới lúc nào nữa, Cao Bằng đành bất đắc dĩ bảo,
- Như vậy đi, chúng ta chia binh hai đường. Ai muốn ở lại làm nghiên cứu thì cứ ở lại chỗ này, muốn đi xung quanh dò xét thì cứ đơn độc hành động đi.
- Khụ, thời điểm chúng ta tới không phải đã nói xong là tập thể hành động sao.
Đội trưởng Lý An được quân khu Hoa Hạ lâm thời xếp vào chợt đi ra nói.
- Ngươi cho rằng tập thể hành động có hữu dụng không?
Cao Bằng chỉ vào một đám người tâm tư khác nhau rồi nói:
- Ta nói lời ngay thẳng chút. Trên cơ bản người của mỗi thế lực ở nơi này đều muốn thoát khỏi đội ngũ để hành động độc lập. Bằng không nhiều người ở cùng một chỗ như vậy, nếu như nhìn thấy bảo vật — — thì phải thuộc về ai đây?
Câu nói sau cùng mới là lời tru tâm.
Thế gian nhốn nháo đều là vì lợi mà đến, việc không có ích lợi thì ai sẽ tới cơ chứ.
Thực lực mạnh không bằng lòng chia canh với thực lực yếu, thực lực yếu cũng sợ thực lực mạnh độc chiếm hết tất cả đồ tốt.
Mọi người lại không phải cùng một thế lực, muốn bọn họ hợp tác chân thành là việc gần như không có khả năng.
Ai cũng sẽ cho rằng bản thân mình chính là cái người may mắn kia.
Lý An có hơi xấu hổ. Mặc dù trước khi đến đã dự liệu được một đội trưởng như mình cũng không có gì dùng, hơn nữa cũng rất có khả năng làm không dài. Nhưng vẫn thật không nghĩ tới bản thân mình vừa mới tiến vào không đến một tiếng đồng hồ thì cái chức vị đội trưởng đã mất đi tác dụng rồi.
Có điều những chuyện này đều đã ở trong dự liệu của hắn, bởi vậy trong lòng cũng đã có chuẩn bị.
- Vậy được, như vậy đi. Một tuần sau chúng ta sẽ tập hợp ở cửa vào nơi này, trong thời gian một tuần này mọi người có thể tự do dò xét phụ cận. Trong lúc đó nếu như có phát hiện đồng bạn gặp phải nguy hiểm. . . thì vẫn nên ra tay giúp đỡ một chút.
Lý An cười khan đáp.
- Ừm.
- Được.
- Vậy chúng ta đi trước.
Một đám người nháy mắt tản ra, chia nhau cưỡi lên ngự thú của mình lấy các thế lực hợp thành đội ngũ hướng về các phương hướng khác nhau rời đi, cũng rất ít có đội ngũ nào lựa chọn đi cùng một phương hướng.
- Đội trưởng Lý An, người của quân khu các ngươi và ta cùng đi với nhau.
Thời điểm Lý An tới thì đã biết bọn họ phải đi theo Cao Bằng, nên gật gật đầu:
- Đi.
Sau đó quay đầu hướng về phía bảy tên nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng nói:
- Đợi chút nữa chúng ta sẽ đi cùng với Cao tiên sinh, nhớ kỹ đừng mất dấu.
- Biết rồi.
Bảy tên nghiên cứu viên tuổi tác phổ biến không lớn, chỉ có hai người nhìn qua khoảng chừng năm mươi tuổi, còn năm người khác hẳn là học sinh của bọn họ hoặc là trợ thủ gì đó, chỉ có hai ba mươi tuổi.
Cao Bằng nhớ kỹ vừa rồi lúc ở trên bầu trời đã nhìn thấy một khu rừng nhỏ rậm rạp ở phía đông, trong rừng rậm mơ hồ giống như có dấu vết kiến trúc.
- Chúng ta đi phương hướng kia.
Cao Bằng chỉ về phía đông.
Những người khác cũng không hỏi vì sao, Cao Bằng ở phía trước dẫn đường, bọn họ thì đi theo ở sau cùng.
Chỗ nào cũng có cây cối khô héo đến mức không có một mảnh lá cây, tựa hồ cây sinh trưởng trong Nại Hà ở Địa ngục đều không có lá cây.
Mỗi một đóa hoa ở ven đường, mỗi một cọng cỏ đều là loại sản phẩm mới mà từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp qua bao giờ.
Tựa như tôn hầu tử tiến vào Bàn Đào Viên vậy, các nghiên cứu viên thỉnh thoảng phát ra những tiếng kinh thán.
Có lẽ là bởi vì thảm trạng trước đó của người kia, động tác của những người này đều đặc biệt cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí.
Cứ coi như như thế bọn họ cũng gặp phải một lần nguy hiểm. Một gốc thực vật dáng vẻ rất giống với cỏ đèn lồng ở ven đường, sau khi một nghiên cứu viên ở trong đó đến gần thì lại đột nhiên bạo khởi.
Cái đèn lồng có thể tích như dưa hấu lớn tăng vọt gấp mười lần, trông như thể cái mũ ở trên đỉnh đầu rơi xuống vậy.
Có điều bên trong cái mũ này mọc đầy những cái răng sắc bén, những cái răng lít nha lít nhít nhìn qua đặc biệt dữ tợn khủng bố.
Nếu như bị cắn trúng thì hậu quả khó mà tưởng nổi.
- Phanh!
Một viên hỏa cầu phát sau mà đến trước, đem con quái vật này đốt cháy thành tro tàn.
Nghiên cứu viên sống sót sau tai nạn liên tục nói lời cám ơn với Cao Bằng.
Kỳ thật ngay khoảnh khắc đầu tiên Cao Bằng sớm đã nhìn thấy con quái vật ẩn tàng thành thực vật kia, nhưng Cao Bằng đã cưỡng chế lệnh cho Tiểu Diễm không nên ra tay sớm.
Có đôi khi đạt được sự trợ giúp quá dễ dàng trái lại sẽ không biết quý trọng.
- Kia là kiến trúc? Nơi này vậy mà còn có người ở?
Có người kinh ngạc chỉ vào ngôi biệt thự rách rách rưới rưới phía trước hỏi.
- Nơi này trước kia đã có người khác tới qua?
- Trước kia có người khác tới qua.
Ngay cả Lý An cũng không nhịn được nhíu mày.
Bởi vì kiến trúc giấu ở trong rừng cây phía trước thật sự là quá quen thuộc. Đó chính là một ngôi. . . biệt thự ba tầng lầu.
Hơn nữa biệt thự này nhìn qua có chút kỳ quái, là loại hình dạng quy cách cửu cung rất ngay ngắn. Một tầng lầu có ba cửa sổ, tất cả gồm ba tầng lầu, chín cửa sổ sắp xếp chỉnh tề với nhau.
Lầu ba ở phía trên nhất còn có ban công, trên ban công có tay vịn bằng gỗ.
Tầng cao nhất là có hình tam giác lớn ngay ngắn.
Liếc nhìn lại, gió thổi ở bên trên biệt thự phát ra tiếng vang ào ào ào.
Tăng thêm vô số những thân cây trụi lủi âm trầm kia, tựa như quỷ ảnh chồng chất lên nhau vậy.
- Ta nhìn thấy, ta nhìn thấy bên trong biệt thự có người đi tới.
Một nghiên cứu viên tuổi tác hơi nhỏ một chút đột nhiên cất tiếng kinh hô.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận