Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 556: Sân vận động Ma Đô

Chương 556: Sân vận động Ma Đô
Cao Bằng thấy buồn cười, nhìn bộ dạng như vậy nếu như mình từ chối trái lại là làm xấu mặt hội trưởng.
- Vậy cảm ơn hội trưởng.
Cao Bằng mời hội trưởng một chén.
Sau khi ăn uống xong, Hạ Vĩ gọi một cấp dưới tới.
- Ngươi đi thu xếp, chuyển Ngạc Linh Chiểu Trạch đến dưới danh nghĩa người cháu này của tôi.
Người kia dừng một chút, sau đó gật đầu:
- Vâng.
...
Bởi vì cái tên nên Ngạc Linh Chiểu Trạch thường bị người ta hiểu nhầm là Ác Linh Chiểu Trạch.
Cho nên sau đó dứt khoát lập một cái tấm bia đá lớn ở bên ngoài đầm lầy viết ra bốn chữ lớn Ngạc Linh Chiểu Trạch.
Đương nhiên, bình thường gây ra chuyện nực cười này đều là người bên ngoài, người địa phương gần như sẽ không hiểu nhầm về cái tên này.
Trước cửa lớn có một chỗ thu lệ phí, tất cả những người muốn đi vào Ngạc Linh Chiểu Trạch đều phải nộp tiền sau đó mới được vào, thu hoạch bên trong đầm lầy sẽ thuộc về ngự sử.
Tuy nhiên cũng không phải không có hạn chế. Mỗi ngày Ngạc Linh Chiểu Trạch giới hạn chỉ cho ba nghìn ngự sử bước vào, đồng thời chỉ cho phép bắt quái vật ở bên trong đầm lầy, chỉ có quái vật bị bắt mới thuộc về thu hoạch của bản thân ngự sử. Hơn nữa một người mỗi lần hạn chế tối đa chỉ mang theo một con quái vật, bất kể sống hay chết. Nếu như muốn mang theo nhiều quái vật hơn lại cần phải nộp phí khác.
Ngoại trừ bắt ngự thú ra, ở bên trong đầm lầy còn nghiêm cấm tàn sát quái vật một cách ác ý. Nếu phát hiện ra hành vi tàn sát có ác ý sẽ bị phạt rất nhiều tiền, đồng thời bị đưa vào sổ đen.
Ba giờ chiều, Ngạc Linh Chiểu Trạch sẽ hoàn toàn đóng cửa.
Trước cửa lớn kéo một dây cảnh giới màu vàng.
Rất nhiều nhân viên cảnh vệ võ trang đầy đủ dắt ngự thú đi tuần tra bên ngoài Ngạc Linh Chiểu Trạch, nghiêm cấm những người khác ra vào.
Không bao lâu có một chiếc xe con màu đen đỗ ở trước cửa lớn của đầm lầy.
Sau khi cửa mở ra, một người đàn ông trung tuổi với vẻ mặt âm trầm bước ra.
- Sở trưởng, ngài đã tới, công tử ở trong phòng.
Một người mặc đồng phục cảnh sát trưởng đi tới hạ giọng nói.
- Ừ, chuyện này tạm thời không nên truyền ra ngoài.
Người trung tuổi trầm giọng nói, sau đó bảo thư ký và những người khác chờ ở bên ngoài. Ông ta đẩy cửa bước vào phòng, lập tức có một người thanh niên hơn hai mươi tuổi trên mặt đầy nước mắt nhào lên ôm lấy bắp đùi của ông ta.
- Cha, cha nhanh bắt giam những người này lại đi. Bọn họ lại dám bắt con...
Bốp!
Một cái tát mạnh đánh vào trên mặt hắn. Người trẻ tuổi ôm mặt ngỡ ngàng, lạnh run nhìn cha của mình.
- Đồ ngu!
Người trung niên tức giận, cũng chỉ biết trách mình bình thường quá nuông chiều con, không ngờ nó lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
- Nói, ai bảo con làm thế hả?
Chu Hiểu ôm mặt ấp úng nói:
- Không ai cả, chỉ là con chướng mắt tên họ Cao kia.
Người trung niên tức giận cười ngược:
- Chướng mắt? Con mẹ nó, nếu con được bằng một nửa của người khác thì cha con nằm mơ cũng cười tỉnh lại. Con lấy đâu ra tự tin mà khinh thường người khác như vậy hả, bạn học Chu Hiểu, Chu đại thiếu???
- Nói đi, bình thường cha cho con tiền tiêu vặt tuyệt đối không đủ để con mời những người này, hơn nữa cha còn không biết tính cách của con sao? Không ai xúi giục thì sao con dám to gan làm chuyện đó? Người kia là ai?
Chu Hiểu hít sâu một hơi:
- Đó là ý của con!
- Ồ.
Người trung niên liên tục gật đầu, ngón tay run rẩy chỉ về phía Chu Hiểu.
- Giỏi lắm, con còn cứng miệng hả? Nếu như con nói ra, cha còn có thể nghĩ cách. Nếu như con không nói, vậy con cứ ngồi tù đi.
Nghe phải ngồi tù, Chu Hiểu lập tức hoảng sợ:
- Con còn phải ngồi tù sao?
- Nếu như không phải cha sợ không còn con cái nỗi dõi, sợ là giết chết con vẫn còn tính là nhẹ đấy.
Người trung niên hừ lạnh một tiếng.
- Con tưởng rằng con đang trả thù Cao Bằng, nhưng con có biết làm vậy trên thực tế là đang đánh vào mặt hội trưởng hay không hả!
- Hội trưởng vừa nói sẽ chuyển Ngạc Linh Chiểu Trạch tới danh nghĩa của người khác, sau đó con lập tức phái người đi giết gần hết quái vật bên trong Ngạc Linh Chiểu Trạch, con làm vậy không phải khiến hội trưởng đưa bánh trộn phân tặng cho người ta sao?
Mặt Chu Hiểu trắng bệch:
- Vậy... vậy con phải làm gì bây giờ? Cha, con không phải muốn làm chuyện này, là do Tư Đồ Quang, là hắn giật dây cho con làm như thế, ngay cả người cũng là hắn gọi giúp con. Cha nhanh đi bắt hắn, để cho hắn ngồi tù đi. Chuyện này không liên quan gì đến con.
Chu Hiểu tuy tự cao tự đại nhưng cũng không ngốc, biết mình phạm phải chuyện ngu ngốc thì làm gì còn dám nói tới nghĩa khí anh em chứ?
- Vậy con ghi âm lại không?
Chu Thiên Hùng âm trầm nói.
Chu Hiểu ngây ra. Ghi âm? Chỗ con làm gì có ghi âm.
- Thôi đi.
Thấy con trai khiếp sợ như vậy, Chu Thiên Hùng lại tức giận không biết trút vào đâu. Sao mình lại sinh ra một đứa con ngốc như vậy chứ? Trở về phải làm cho vợ sinh thêm vài đứa khác mới được!
- Nếu như người khác hỏi tới chuyện này, con cứ nói không liên quan đến mình, đừng nói lung tung. Đồ ngốc nhà con, đúng là bị người khác bán đi mà vẫn còn giúp người ta đếm tiền.
Chu Thiên Hùng nhìn bộ dáng ngốc nghếch của con trai mình thì lại muốn đánh thêm một trận, nhưng cuối cùng vẫn thu tay lại.
- Cút trở lại cho ta, trong một tháng đừng có ra ngoài!
- Tư Mã Quang sao?
Hạ Vĩ dựa vào ghế chậm rãi hút xì gà, nghe Chu Thiên Hùng nói xong mới mở mắt phun ra một vòng khói thuốc.
- Xem ra lão già Tư Mã vẫn không an phận.
Hạ Vĩ cười khẽ lắc đầu:
- Ta cũng nhìn Chu Hiểu lớn lên, biết đứa bé kia không có gan làm ra chuyện lớn như vậy. Anh đi về trước đi, dạy trẻ con không nên cứ đánh nó mãi được, anh phải nói đạo lý với nó. Anh ra ngoài đi, ta sẽ nói chuyện với tiểu Bằng.
- Vâng hội trưởng, tôi biết rồi.
Chu Thiên Hùng cung kính cúi đầu rồi rời khỏi gian phòng.
Đợi đến khi Chu Thiên Hùng ra ngoài, Hạ Vĩ gõ vào bàn sách. Một thư ký mặc áo sơ mi trắng tất đen, đi giày cao gót bước vào phòng.
- Đi thu mua một ít quái vật sau đó bỏ vào Ngạc Linh Chiểu Trạch, cố gắng khôi phục lại sinh thái bên trong, không nên gây ra ầm ĩ quá lớn.
Hạ Vĩ thản nhiên nói.
- Vâng, hội trưởng.
Ngày hôm sau, trời mới sáng thì Cao Bằng đã dẫn theo năm học sinh ngồi xe buýt đi tới nơi diễn ra giải đấu cúp các trường trung học.
Địa điểm của giải thi đấu này được quyết định là ở sân vận động của thành phố Ma Đô.
Sau tai biến, sân vận động Ma Đô được mở rộng hơn gấp ba lần. Không chỉ sân đấu lớn hơn, cấu tạo bên trong cũng an toàn, hợp lý hơn.
Bây giờ sân vận động Ma Đô đã trở thành sân thi đấu hoặc so tài của rất nhiều ngự sử. Hai năm trước có hai ngự sử Vương cấp ——quyết đấu trên không trung của sân vận động Ma Đô.
Còn một năm trước, cúp các trường trung học Hoa Hạ cũng được tổ chức ở đây
Điều này cũng làm cho danh tiếng của sân vận động Ma Đô càng lúc càng lớn.
Tám giờ sáng, sân vận động Ma Đô đã đông nghịt người, rất nhiều người buôn bán nhỏ và người vây xem gần như đã lấp đầy phía ngoài quảng trường.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có ngự thú bay lướt qua, cánh vỗ mạnh tạo ra gió lớn xen lẫn với tiếng người hỗn loạn phía dưới.
Bên ngoài sân vận động Ma Đô có màn hình lớn chiếu trực tiếp tình hình thi đấu bên trong. Trong sân vận động càng kín chỗ, tất cả vị trí đều có người ngồi. Khán giả đã vào vị trí từ lâu.
- Chào những khán giả CTV, đây là truyền hình trực tiếp về cúp các trường trung học khu Hoa Hạ, tôi đang đứng ở bên trong sân vận động Ma Đô. Trên khán đài đều đã kín chỗ, chỉ còn chờ các đội từ các căn cứ lớn của khu Hoa Hạ vào sân. Bây giờ còn cách thời gian vào sân là năm phút!
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận