Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 449: Tiểu Lão Đệ Có Chuyện Gì Sao

Chương 449: Tiểu Lão Đệ Có Chuyện Gì Sao
Tiểu Ngân Long phun ra một khối vảy màu bạc giao cho Kỷ Hàn Vũ.
- Ngươi đưa miếng vảy này giao cho Kính Bốc Huyền Quy, sau khi nó nhận được miếng vảy này thì…
Tiểu Ngân Long dặn dò.
Điện thoại di động của Kỷ Hàn Vũ đúng lúc vang lên.
Lấy điện thoại ra xem, Kỷ Hàn Vũ nhìn thấy số của bảo vệ ở cổng gọi tới. Bình thường cũng chỉ có lúc nào xảy ra những tình huống đặc biệt thì họ mới gọi điện thoại tới.
- Kỷ đổng, Kỷ đổng, có một con rùa lớn xông tới, chúng tôi không thể cản được nó. Nó cũng không chủ động công kích những người khác, nhưng mà nó đang chạy về phía biệt thự.
Kỷ Hàn Vũ còn chưa tắt điện thoại thì đã nghe thấy tiếng ầm ầm vang vọng, cảm thấy mặt đất dưới chân đang run lên nhè nhẹ.
Quay đầu nhìn lại thì thấy một con rùa to như căn phòng, mai rùa màu bạc bóng loáng như gương đang điên cuồng chạy tới.
- Ta đến đây ~ ta đến đây ~ cát, cát, cát, cát!
Trong cổ họng con rùa bạc kia phát ra từng tiếng hống vang vọng.
Trên mai rùa lớn màu bạc có một khối cầu nước trôi lơ lửng, trong khối cầu nước kia có một con cá bạc to mập như con tằm đang lăn lộn phun bóng nước phì phèo, cũng không cảm thấy sợ hãi gì.
Rùa lớn màu bạc chạy tới nơi này cũng không thấy sợ người lạ, cứ như thế đặt mông ngồi trên bãi cỏ làm nó nhiều thêm một cái hố to.
- …
Sắc mặt tiểu Ngân Long cứng đờ, xoay cổ nhìn Kính Bốc Huyền Quy.
- Ngươi đến?
- Ta đến.
Con mắt nhỏ xíu màu đỏ trên cái đầu trắng toát của Kính Bốc Huyền Quy híp thành hai khe nhỏ.
- Ngươi đến từ lúc nào?
Tiểu Ngân Long có cảm thấy mình có chút mộng.
- Sau khi lão đại ngươi đi thì ngày thứ hai ta liền xuất phát theo sau.
- ???
Tiểu Ngân Long nghiêng cổ một cái, không rõ ràng cho lắm.
- Chuyện tốt!
Kính Bốc Huyền Quy vô cùng thần bí nói.
- Ta ở thật xa đã bói được, nhân sinh của quy lão ta sẽ có bước ngoặt ở nơi này.
Nói xong hai mắt tỏa sáng nhìn Kỷ Hàn Vũ, há to miệng nói với giọng mơ hồ.
- Ngươi chính là chủ nhân tương lai của ta sao? Quả nhiên tuấn tú lịch sự, ngươi xem thử mái tóc bạc này của ngươi có phải là rất hợp với màu sắc mai rùa của ta không?
Kỷ Hàn Vũ.
- ....
- Con cá trên lưng ngươi mang tới đây làm gì, tính mang tới làm bữa tối cho chúng ta sao?
Cao Bằng đứng một bên hiếu kỳ hỏi về con cá béo mập trên lưng Kính Bốc Huyền Quy, làm sao hắn lại mang tới cả cái con cá này.
- Không phải, đây là tiểu công tử, là tiểu công tử của Ngân Long Thái Tử đại nhân nhà chúng ta. À, đương nhiên cũng là của đại nhân Bạch Long nữa.
Kính Bốc Huyền Quy nghiêm túc nói.
Hình như con cá béo phì trong khối cầu nước kia đã ngửi thấy mùi thịt, mắt cá không chớp nhìn chằm chằm hai người Trần Khải Luân và Ngải Giác Ngật đang đứng ở nơi xa nướng thịt, môi cá há thành hình chữ o.
Cao Bằng nhìn về phía Ngân Long Thái Tử. Vốn cho rằng Ngân Long Thái Tử sẽ chối bỏ, nào biết được nó chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
Cao Bằng vừa uống vào một ngụm nước trà liền không nhịn được lại phun ngược trở ra, cái này có nghĩa là Bạch Long làm cha rồi hả.
Hắn vốn tưởng rằng Bạch Long sẽ giận dữ, nào ngờ Bạch Long chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn con cá bạc kia, rồi lại dùng mũi ngửi một chút, sau đó một lần nữa nhắm hai mắt dưỡng thần, cũng không phủ nhận.
Xem thái độ của hai con rồng này thì đều không có phủ nhận, nhưng có thể thấy bọn nó không thích con cá bạc này cho lắm.
- Rất bình thường, tên hậu đại này chắc hẳn không kích hoạt huyết mạch của bọn chúng. Ngươi nhìn bề ngoài là biết, khác biệt ngày và đêm so với bọn chúng.
Hàn Sương Tịch Sư thông qua huyết khế nói với Cao Bằng.
- Kỳ thật rất nhiều quái vật đều là như vậy, nếu như hậu đại kế thừa huyết mạch thì tất nhiên rất được yêu thích, nếu như không kế thừa huyết mạch thì sẽ không rất thích.
Hàn Sương Tịch Sư lắc đầu, nói như ông cụ non.
- Vì sao?
Cao Bằng không thể nào hiểu nổi tư duy của đám quái vật này.
- Rất bình thường mà, chuyện như vậy còn khá tốt, có những con tàn nhẫn còn để cho đời sau tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại một con sống sót chiến thắng sẽ được cha mẹ sủng ái yêu thương. Còn có quái vật loại ưng sẽ bẻ gãy xương cánh của con mình rồi đẩy nó từ vách đá xuống, cái này là phá rồi lại lập, có thể dục hỏa trùng sinh bay lên thì sống, còn không bay lên được sẽ bị ngã chết.
Hàn Sương Tịch Sư bình tĩnh nói.
- Mấy loại ví dụ như vậy rất nhiều.
- Ngươi cũng đối đãi với đời sau của mình như vậy?
Cao Bằng hỏi.
Mặt Hàn Sương Tịch Sư đỏ lên.
- Ta nào có hậu đại!
- Hả, ngươi còn chưa tìm được phối ngẫu sao.
Dù sao thì con cá béo phì cũng là hậu duệ của hai con rồng kia. Tuy bây giờ nhìn qua nó chỉ là một con Ngân Ngư cực kỳ bình thường ở Thái Hồ, nhưng cũng không thay đổi được sự thật nó là hậu duệ của hai con rồng kia.
Kỷ Hàn Vũ mang con Ngân Ngư này để vào trong hồ nhỏ, yêu cầu bọn nó lúc không có chuyện gì làm thì hãy bồi nó.
- Ngang?
Bạch Long mất hứng.
- Các ngươi bình thường cứ mặc kệ đứa nhỏ này như vậy sao, ngươi nhìn xem nó đã béo đến mức nào rồi kìa.
Kỷ Hàn Vũ trách móc.
Sau đó Cao Bằng mang theo ngự thú đi Thiên Các Học Phủ, trong sảnh lớn nhà ăn của Thiên Các Học Phủ Cao Bằng đang thử làm bánh mật chung với học sinh.
- Đó chính là hiệu trưởng sao?
Một đám học sinh phía dưới thảo luận to nhỏ với nhau.
- Hình như chính là hiệu trưởng, phía trên phòng học không phải có dán ảnh chụp của hiệu trưởng sao. Hiệu trưởng thật là trẻ tuổi.
Con mắt của vài cô nữ sinh tỏa sáng.
Thân phận khác của hiệu trưởng bọn họ cũng biết, đó là một trong những ngự sử cấp cao nhất của thế giới hiện nay.
- Oa, cuối cùng ta cũng nhìn thấy hiệu trưởng bằng xương bằng thịt, đúng là hiệu trưởng đẹp trai giống trên hình!
Các học sinh ríu ra ríu rít, giống như một đám gà con mới được thả từ trong lồng ra.
Cao Bằng ho khan hai tiếng.
- Tất cả mọi người giữ yên lặng.
Quy trình chế tác bánh mật không tính là khó, chỉ cần chăm chú học một lát là có thể làm được ngay.
- Hiệu trưởng, chúng ta làm bánh mật xong thì có thể sờ ngự thú của người một chút được không?
Một nam sinh khỏe mạnh kháu khỉnh đầu đinh giơ tay hưng phấn hỏi.
Trước kia bọn họ toàn ăn tết một mình, nhưng mà bây giờ có thể ăn tết với các đồng học khác là điều họ chưa từng trải qua bao giờ, dưới sự hưng phấn thì lá gan cũng lớn hơn một chút.
Cao Bằng nhìn người học sinh này, từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy sự thấp thỏm, khát vọng và một chút lo lắng.
- Có thể, nhưng phải làm bánh mật cho tốt đã.
Cuối cùng bánh mật cũng đã được nấu chín. Những bạn học trao đổi cho nhau, những người có được thành tích tốt hoặc là xinh đẹp đều lấy được rất nhiều bánh mật.
Trên cái bàn trước mặt Cao Bằng để nhiều bánh mật nhất.
Buổi tối Cao Bằng để Tiểu Hoàng tới đây.
- Đây chính là ngự thú cấp Lĩnh Chủ sao, hình dạng rất kỳ quái.
- Nhìn giống hòa thượng.
- Ta lại cảm thấy nhìn nó rất lãnh khốc.
Trụi lủi, toàn thân trên dưới phủ đầy bắp thịt, trên mặt Tiểu Hoàng không có tí biểu cảm nào, mặc cho đám nhóc con này sờ loạn trên người nó.
Một nam sinh tới gần một tên nam sinh khác thấp giọng thì thầm vào tai nhau.
- A Tuấn, con vịt này sao không có cọng lông nào vậy?
- Tiểu lão đệ, có chuyện gì sao?
Tiểu Hoàng tiến lên một bước nhấc bổng tên nam sinh này lên, sắc mặt nó rất khó coi.
- Ta, ta.
Tên nam sinh này nói năng lộn xộn, rất bối rối.
- Ta chính là con vịt không lông hiếm thấy trong truyền thuyết Du Châu.
Tiểu Hoàng trầm giọng nói.
- Từ lúc ta sinh ra đã không có lông, nhưng ta lại là một trong những con đẹp trai nhất trong tộc đàn của ta.
- Đúng, đúng, đúng vậy.
Tiểu nam sinh điên cuồng gật đầu.
- Ta thấy rồi, ta thật sự thấy được rồi, đúng là ngươi đẹp trai nhất.
- Tiểu lão đệ rất hiểu chuyện đó.
Tiểu Hoàng thả nam sinh xuống mặt đất rồi vỗ bả vai hắn, nói với giọng rất khuyến khích.
--------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận