Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1009 - Chỉ Sợ Nói Ra Sẽ Chẳng Có Ai Tin Đâu!

Tô Trường Không ở rất gần nơi đó, bởi vậy lượng lớn chất lỏng màu mực tựa như sóng triều lập tức cuốn hắn vào, khiến cho tầng Huyền Quy Nguyên Giáp bên ngoài thân thể hắn nhanh chóng bị ăn mòn, trở nên ảm đạm.
Không một dấu hiệu, trong Quần Tà sơn mạch lập tức xuất hiện một hố đất cực lớn bị màu mực xâm nhiễm. Nhưng chưa hết, phần rìa của hố đất nọ, vẫn không ngừng lan tràn ra bên ngoài, tựa như muốn ăn mòn sạch sẽ cả dãy Quần Tà sơn mạch này.
"Khí tức của Vệ Thánh Tâm tiêu tán rồi? Hắn đã chết? Là chết không toàn thây!" Thiên Thi lão nhân có chút rung động nhìn một màn bên dưới.
Ngay vừa nãy, khi thân hình khổng lồ của Tà Đế Thú nổ tung, toàn bộ đã hóa thành chất lỏng màu mực ăn mòn, rồi chỉ trong nháy mắt đã cắn nuốt toàn bộ phạm vi vài dặm xung quanh tiến vào trong đó.
Nhưng chưa hết, phạm vi ấy vẫn đang lan tràn ra bốn phía, khiến cho toàn bộ cây cối, hoa cỏ, dãy núi trong khu vực mười dặm xung quanh đều bị đồng hóa, ăn mòn, chỉ để lại một cái hố đất thật lớn hệt như hồ nước.
Lão tin tưởng rằng, dù đi qua mấy trăm, thậm chí là hơn một ngàn năm nữa, thì loại phá hư này vẫn vĩnh viễn tồn tại ở nơi đây.
Và nhìn tình cảnh này cũng đủ để hiểu toàn bộ sự việc rồi.
Hiển nhiên sau khi Vệ Thánh Tâm Nhập Thánh, gã vẫn bị Tô Trường Không bức bách phải đi tới tuyệt cảnh, cuối cùng đã lựa chọn tự bạo, muốn đồng quy vu tận cùng hắn!
Cùng lúc ấy, ở bên trong chất lỏng màu mực đen tuyền kia, Huyền Quy Nguyên Giáp của Tô Trường Không cũng bị ăn mòn tới bảy, tám phần, không ít chất lỏng tràn ngập tính ăn mòn đã theo Huyền Quy Nguyên Giáp nhỏ giọt xuống phía dưới, nhưng ngay lúc này, Tô Trường Không cũng chẳng để ý đến nó, ngược lại, hai mắt hắn sáng như đuốc đang nhìn chằm chằm vào một mảnh hư không phía trước.
"Muốn chạy trốn ư?" Trên mặt Tô Trường Không đằng đằng sát khí, hắn lại lần nữa dùng Huyền Quy chân nguyên thúc đẩy Ma Viên Nhiếp Không, hai tay hung hăng tóm chặt lấy.
"Ca ca ca!"
Không gian phía trước lõm xuống, vỡ vụn.
Nhưng một điều cực kỳ bất ngờ đã diễn ra. Bởi vì ngay tại mảnh không gian tưởng chừng như trống rỗng, không có thứ gì kia, lại xuất hiện một bóng người, đúng là Vệ Thánh Tâm!
Chẳng qua lúc này, Vệ Thánh Tâm đã không còn điên cuồng dữ tợn như lúc trước nữa, ngược lại sắc mặt gã tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Vệ Thánh Tâm đã lựa chọn Nhập Thánh tại chỗ nhưng vẫn không phải đối thủ của Tô Trường Không, lại nhận ra nguy cơ trí mạng… Chuyện này khiến gã cắn răng, trực tiếp lựa chọn kíp nổ Tà Đế Thú, để người khác nghĩ rằng gã đã tự bạo, muốn ngọc thạch câu phần với Tô Trường Không, kỳ thực bản thân gã đã sớm bước vào giới tử không gian, lặng yên muốn thoát khỏi nơi này.
Lưu lại Thanh sơn, lo gì thiếu củi đun!
Dù trong lòng mang theo hận ý ngập trời với Tô Trường Không, Vệ Thánh Tâm cũng chỉ có thể lựa chọn chạy trối chết.
Nhưng Tô Trường Không đâu dễ bị lừa bịp như vậy?
Ngay khi Huyết Ngục đao đâm vào trong cơ thể Tà Đế Thú, dưới cảm ứng của đao hồn, hắn đã 'Nhìn' rõ ràng mọi chuyện.
Trước khi kíp nổ Tà Đế Thú, thân thể Vệ Thánh Tâm đã thu nhỏ lại cực nhanh, rồi vội vàng bước vào bên trong giới tử không gian do ngụy thần thông chế tạo ra.
Cũng bởi vậy, Tô Trường Không mới không chút do dự, trực tiếp dùng Ma Viên Nhiếp Không cứng rắn bóp nát cả một mảnh hư không chứa đựng giới tử không gian của gã.
Vệ Thánh Tâm bị phá thần thông, thân thể đã trở nên suy yếu tới tột cùng, lại đối mặt với lực lượng khủng bố của Ma Viên Nhiếp Không đè ép, gã điên cuồng chống cự, nhưng toàn bộ khớp xương trên người lại phát ra tiếng vang giòn "Ca ca"…
Nếu không phải Vệ Thánh Tâm đã thành tựu thân thể Võ Thánh, chỉ sợ cả người đã sớm bị đè ép tới tan xương nát thịt rồi.
Trong mắt Vệ Thánh Tâm đầy rẫy không cam lòng. Gã điên cuồng rít gào: "Nếu... Nếu ta có thể luyện Giới Tử Tu Di Kinh đến viên mãn, kẻ chết tuyệt đối là ngươi!"
Giới Tử Tu Di Kinh của Vệ Thánh Tâm ẩn chứa ảo diệu hư không, tiến có thể công lui có thể thủ. Nếu môn công pháp này đạt tới viên mãn, cũng chính là cấp bậc thần thông, một khi gã bước vào giới tử không gian, dù Tô Trường Không có toàn lực ra tay, cũng không có khả năng chạm được vào gã.
Mà Vệ Thánh Tâm lại có thể dễ dàng trốn ở bên trong giới tử không gian, phát động công kích ra bên ngoài, tuyệt đối đã đứng trên thế bất bại, dù gặp được địch nhân mạnh hơn mình, đối phương cũng không thể uy hiếp tới gã.
Trong lòng Vệ Thánh Tâm đầy rẫy không cam tâm và hận ý, kèm theo đó là sợ hãi khôn cùng.
Nhưng gã không hề mở miệng cầu xin tha thứ, một phần vì cao ngạo, một phần vì tự bản thân gã cũng biết, dù mình có cầu xin tha thứ Tô Trường Không kia cũng không buông tha cho mình.
Bởi vậy, im lặng còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm.
"Vậy sao?" Gương mặt Tô Trường Không không chút biến đổi, hắn không để ý tới tiếng gầm rú điên cuồng của Vệ Thánh Tâm.
Bởi vì hắn biết, người thắng hôm nay chính là hắn!
"Phốc!"
Tô Trường Không khẽ động ý niệm, đao hồn bám vào Huyết Ngục đao trực tiếp hóa thành một luồng lưu quang, chợt lóe lên rồi biến mất, tới lúc nó xuất hiện trở lại đã nhanh chóng xuyên thủng trán Vệ Thánh Tâm, kẻ vẫn đang bị Ma Viên Nhiếp Không đè ép trói buộc, tạo thành một lỗ máu, xuyên thấu thức hải của đối phương.
"Xuy!"
Tiếp đó, Huyết Ngục đao lượn vòng lại, cứng rắn cắt đầu Vệ Thánh Tâm xuống, vĩnh viễn giết chết gã, chết tới không thể chết lại lần hai!
"Rõ ràng... Nếu cho ta thêm hai, ba năm nữa, ta có tự tin rằng mình sẽ luyện Giới Tử Tu Di Kinh đến viên mãn... Tu ra thần thông..."
Trong mắt Vệ Thánh Tâm vẫn đọng lại một mảnh không cam lòng.
Nếu cho gã thêm một chút thời gian nữa, gã tuyệt đối không bại, sẽ một bước lên trời, siêu việt tổ tiên
Nhưng... Trên đời vốn không có chữ “nếu”!
Tà vân (đám mây tà ác) cuồn cuộn trên bầu trời cũng dần dần tản ra, hai luồng hung uy khiếp người cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
"Thắng..."
Tô Trường Không cảm nhận được sinh cơ trong người Vệ Thánh Tâm đã bị chặt đứt, thức hải trong đầu gã sụp đổ, tan biến.
Tới lúc này, hắn mới khẽ thở dài một hơi, hắn hiểu... Là chính mình đã thắng.
Hắn lấy tu vi Tiên Thiên, đối mặt với một Võ Thánh, thực hiện một hành động vĩ đại là nghịch hành phạt Thánh, vậy mà vẫn có thể chiến là thắng, đánh chết một vị Võ Thánh tại chỗ!
Chỉ sợ nói ra sẽ chẳng có ai tin đâu!
"Môn ngụy thần thông của Vệ Thánh Tâm kia thực sự huyền ảo, hẳn là tuyệt học chủ tu của gã, nếu công pháp nọ đạt tới cấp bậc thần thông, gã đối mặt với ta, ít nhất cũng có thể đứng trên thế bất bại, có thể qua lại tự nhiên, không bị bắt cứ chiêu thức nào ràng buộc. May mắn... ta không để cho hắn có thời gian thuận lợi đột phá!" Tô Trường Không âm thầm nói.
Sau một phen giao thủ cùng Vệ Thánh Tâm, khiến cho hắn hiểu được điểm lợi hại nhất của Vệ Thánh Tâm chính là tuyệt học có liên quan tới không gian mà gã đang tu luyện.
Một khi môn công pháp này đạt tới cấp bậc thần thông, tác dụng mà nó mang lại tuyệt không giống bình thường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận