Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 491 - Chiến Sài Chính!

"Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thanh toàn cho ngươi!" Trên mặt Sài Chính hiện lên sát ý, trong lòng gã biết Truy Hồn tiễn không kiềm chế được Hồng Chấn Tượng bao lâu, bất cứ lúc nào Hồng Chấn Tượng cũng có khả năng quay về. Bởi vậy, gã phải rời khỏi nơi này thật nhanh. Nếu tiểu tử này đã có gan muốn ngăn trở, vậy làm thịt hắn!
Sài Chính không có bất cứ do dự gì, chỉ nháy mắt đã động. Gã trực tiếp toàn lực kích phát khí huyết trong cơ thể, muốn dùng tốc độ cực nhanh đánh chết Tô Trường Không, sau đó rời đi.
"Ngang!"
Trong tiếng long ngâm rung trời, Sài Chính bùng nổ khí huyết, dị tượng hiện ra, một con Trường Long màu máu thật lớn lơ lửng trên đỉnh đầu, thân thể quấn quanh một vòng, mơ hồ đang quấn quanh hư ảnh một chiếc Hồng Lô, tản ra nhiệt lượng nóng cháy!
Sài Chính vốn là phó thống lĩnh Lâm Kỳ doanh của Đại Phong thiết kỵ, thực lực tất nhiên phải rất mạnh. Gã đã hai lần đánh sâu vào cảnh giới Khí Huyết Hồng Lô, tuy đều thất bại, nhưng theo thân thể dần dần khôi phục lại, khí huyết cũng có chút tăng cường, gần như chỉ kém một bước đã có thể đặt chân lên cấp bậc Khí Huyết Hồng Lô.
Bàn về thực lực, gã còn mạnh hơn thế gia đệ tử Mộc Tấn một bậc.
"Đại Nhạc Thần Chưởng!"
Sài Chính muốn tốc chiến tốc thắng, bởi vậy vừa lên đã vận dụng toàn lực.
Chỉ thấy bóng dáng gã chợt lóe, cực nhanh tới gần Tô Trường Không, chưởng phải nặng nề như núi non, một chưởng đánh tới, khiến cho không khí cũng bị đè ép phát ra âm thanh bạo liệt, sóng khí nóng rực đập vào mặt, làm người khác hô hấp khó khăn.
Ngũ Cầm Hí. Hám Sơn Hùng!
Tô Trường Không cũng muốn chém giết Sài Chính thật nhanh, dứt khoát thi triển Hùng Hí một chiêu mang theo lực lượng hùng hậu nhất trong Ngũ Cầm Hí.
Trong không khí vang lên tiếng bạo hùng gầm thét.
Một quyền trầm trọng không chút giữ lại, hung hăng đánh ra.
Cự Kình chân khí tuôn ra phối hợp, điên cuồng như sóng biển gào thét!
"Bành!"
Quyền chưởng không chút màu mè, hoa mỹ của hai người va chạm vào nhau. Trong tiếng va chạm chói tai, mặt đất lay động, dưới chân nứt toác xuất hiện thật nhiều khe hở. Hoa cỏ chung quanh bị một luồng lực lượng thật lớn trùng kích tới, nghiền nát, áp chế khiến tất cả vỡ nát thành bột phấn, tung tóe ra bốn phía.
"Đăng đăng đăng!"
Tô Trường Không cảm giác được một luồng lực lượng nặng nề tới kinh khủng, lập tức nghiền áp tới, cứng rắn thúc đẩy khiến hắn phải lùi về phía sau ba bước. Mỗi một bước đạp xuống, đều khiến mặt đất xuất hiện những hố đất rộng chừng một thước.
Bàn về thể phách, Tô Trường Không đạt tới Khí Huyết thất biến còn mạnh hơn võ giả bình thường đạt tới Khí Huyết cửu biến đỉnh phong, nhưng lại kém hơn Sài Chính sắp chú tạo Khí Huyết Hồng Lô không ít, cho nên ngạnh kháng chính diện, sẽ có hại một chút!
"Giết!"
Sài Chính đánh một kích đã chiếm cứ thượng phong, lập tức không để cho Tô Trường Không có cơ hội thở dốc, lại bộc phát khí huyết, Khí Huyết Trường Long rít gào, gân xanh nổi đầy trên mặt, hiện lên một mảnh đỏ đậm. Gã tiếp tục xuất chưởng, chưởng phải giơ lên cao, dưới trạng thái khí kình, huyết dịch tràn đầy, chưởng phải cũng bành trướng thêm một vòng, tràn ngập cảm giác lực lượng hùng hậu, hung hăng đập xuống Tô Trường Không, dường như nhất quyết phải cứng rắn đánh cho Tô Trường Không chui thẳng xuống đất mới hả dạ!
"Ong ong!"
Nhưng Tô Trường Không chẳng bối rối chút nào, từ đáy con ngươi hắn nở rộ quang mang sắc bén chói mắt. Ngay lúc này, khí kình hình đao trong cơ thể đã rít gào, hiện giờ nó đã chuyển thành trạng thái mô hình thanh đao liền mạch, hoàn chỉnh, cũng cô đọng thành dạng dịch thể trong suốt lấp lánh, tính chất hơn xa lúc trước, đã lột xác thành 'Đao cương' !
Tô Trường Không khép năm ngón tay trái lại thành đao. Cương khí hình đao từ trong kinh mạch tuôn ra, men theo viền cổ tay, hội tụ tại phía trên bàn tay.
Tô Trường Không cảm nhận được từng cơn đau đớn truyền đến từ phần kinh mạch, cơ bắp trên cánh tay. Đó là dấu hiện cho thấy thân thể hiện giờ của hắn cũng sắp không chịu nổi đao cương đáng sợ.
Trảm!
Ngoài rìa bàn tay Tô Trường Không ngưng tụ một tầng khí mang dài ba tấc, lóe lên hàn quang như kim loại. Rõ ràng là bàn tay nhưng lại tản ra một luồng cảm giác sắc bén vô kiên bất tồi, chưởng đao từ dưới chém lên, nghênh đón một chưởng nặng nề như núi non đang ầm ầm lao đến!
"Xuy!"
Chưởng đao và bàn tay va chạm, lại không phát ra bất cứ âm thanh nào quá mức kinh thiên động địa, chỉ có một tiếng xé rách thanh thúy, phần rìa của bàn tay Tô Trường Không đã xé rách phần giáp tay và cả bàn tay của Sài Chính dễ như bẻ một khúc củi mục.
Nửa phần bàn tay có kèm theo năm ngón tay lập tức bay ra ngoài, rơi thẳng xuống đất.
"A a a! Tay của ta!"
Sài Chính cả người đều ngây dại, cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay đã đứt lìa của mình. Mãi cho đến khi huyết dịch bên trong phun trào ra ngoài, một cơn đau đớn đánh úp lại, gã mới phát ra tiếng gào khóc thê lương. Nhưng trong lòng vẫn không sao hiểu nổi.
Rõ ràng bàn tay của gã đã ngưng tụ khí huyết, còn được chân khí gia trì, đã trở nên cứng rắn còn hơn cả sắt thép. Một chưởng có thể thoải mái đánh cho thiết nhân phải vặn vẹo, biến hình… Vậy mà một thức chưởng đao nhìn như vô cùng đơn giản của Tô Trường Không kia, lại chém đứt tận gốc năm ngón tay của gã?
Thứ đó chính là đao cương! Là đao cương vô kiên bất tồi! So về chất lượng, đã mạnh hơn đao khí không chỉ một bậc!
Tô Trường Không không cho Sài Chính có cơ hội phản ứng, lại ngưng tụ đao cương trên chưởng phải, sau đó cánh tay tựa như một thanh trường đao, chém ngang tới, đánh úp đến phần eo Sài Chính.
Xuy!
Trong tiếng xé rách ngọt xớt, phần giáp trụ ngay bụng Sài Chính bị cứng rắn cắt ra một lỗ hổng rất nhỏ nhưng thật sâu, máu tươi điên cuồng phun tráo, nếu không có giáp trụ che chắn, chỉ sợ nội tạng của gã cũng trôi ra qua miệng vết thương rồi.
"Không thể chém đứt eo của hắn?" Tô Trường Không thoáng kinh ngạc.
Hắn biết giáp trụ trên người Sài Chính đã cắt giảm uy lực của một đao này.
Lại nói, giáp trụ trên người Sài Chính đã được gia nhập thêm một chút Tinh Văn Kim, nhưng ngay cả như vậy, vẫn suýt chút nữa đã bị một thức chưởng đao của Tô Trường Không trực tiếp chém ngang thành hai đoạn!
"Rống!"
Tóc gáy Sài Chính dựng thẳng đứng lên. Ngay lúc này, gã không đủ thời gian để quan tâm tới miệng vết thương đang phun máu trên bụng.
Gã biết giây phút sinh tử tới rồi.
Trong miệng phát ra một tiếng gầm gừ như dã thủ, chưởng trái còn nguyên vẹn, liều lĩnh vỗ thẳng tới ngực Tô Trường Không, tưởng như lấy mạng đổi mạng nhưng làm vậy mới có thể cầu một đường sinh cơ.
Tô Trường Không vận chuyển Quy Tức Công, Quy Tức chân khí hùng hậu ngưng tụ thành giáp, bảo vệ tại ngực. Hắn cũng không né không tránh, dứt khoát lấy thương đổi thương. Năm ngón tay trái khép lại, không còn tiếp tục chém tới nữa, mà là đâm thẳng. Đầu ngón tay sắc nhọn tựa đao kiếm đâm thẳng đến ngực trái của Sài Chính. Đó là vị trí của trái tim.
"Bành!"
Một chưởng dốc toàn lực của cường giả Khí Huyết cửu biến đỉnh phong Sài Chính này, tuyệt đối không thể khinh thường.
Ngay cả Quy Tức khí giáp với lực phòng ngự mạnh mẽ của Tô Trường Không cũng bị một chưởng này cứng rắn đánh nát ra. Một luồng chưởng kình trùng kích tới, chấn cho lồng ngực Tô Trường Không đau nhức, gần như muốn phun ra một búng máu.
Nhưng Sài Chính lại càng thêm khó chịu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận