Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 206 - Yêu Ma... Chẳng Lẽ Là Yêu Ma?

Theo lẽ thường, những người khổ luyện ngạnh công, cũng có thể ngăn cản công kích do quyền cước côn bổng vân vân… đánh tới, thậm chí còn có thể dùng thân thể ngạnh kháng đao phách kiếm khảm (đao bổ, kiếm chém).
Nhưng số lượng những người này cực kỳ thưa thớt. Phỏng chừng có tìm khắp cả Mặc Lâm phủ thành cũng chẳng thấy được bao nhiêu cao thủ khổ luyện ngạnh công kiểu này!
Căn cứ theo tình huống trước mắt, nữ tử áo trắng ấy hoàn toàn không bày ra tư thế phòng thủ nhưng vẫn có thể dùng cổ ngạnh kháng một đao toàn lực của hắn.
Trong đầu nam tử đeo mặt nạ hình ngựa kia, đây vốn là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi!
Giờ phút này, nữ tử áo trắng đã nuốt toàn bộ trái tim trên tay vào trong bụng, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt không chút máu, nhất là đôi mắt của nàng, một đôi con ngươi màu vàng, dựng thẳng đứng như dã thú.
Trong bóng đêm, đôi mắt này lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị, căn bản đó không phải là đôi mắt của con người.
"Phốc!"
Nữ tử áo trắng vung tay lên, bàn tay thon dài mảnh khảnh tựa như những lưỡi dao sắc bén.
“Răng rắc” một tiếng. Phần cổ hộ vệ đeo mặt nạ hình ngựa kia chỉ kịp phát ra một âm thanh cuối cùng rồi đứt đoạn, cái đầu đã bị quẳng ra ngoài, đập thật mạnh xuống mặt thuyền!
"Yêu ma... Chẳng lẽ là yêu ma?" Da đầu của nam nhân khôi ngô đeo mặt nạ bằng gỗ, cũng là chủ nhân của con thuyền này, lập tức run lên, trong miệng hắn không khỏi kinh hô lên tiếng.
"Yêu ma? Cái gì là yêu ma?" Đại đa số mọi người đều vô cùng mờ mịt với khái niệm này.
"Yêu ma?" Về phần Tô Trường Không, hắn vừa nghe vậy, trong lòng lại khẽ động.
Phải biết rằng, khi hắn vừa đến thế giới này, đã ngẫu nhiên nghe được các thành viên trong Hắc Thiết sơn trang đàm luận về thế giới bên ngoài.
Bọn họ nói rằng thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, nghe nói còn có yêu ma thích ăn nội tạng người, mà sức lực của con người lại khó có thể chiến thắng yêu ma!
Tô Trường Không vốn cho rằng những chuyện này chỉ là lời đồn thổi, vô căn cứ, nhưng hiện tại xem ra chúng đều không phải tin đồn.
Nói cách khác, yêu ma vốn không phải sinh vật trong truyền thuyết, trong thần thoại, mà chúng thực sự tồn tại ở thế giới này, chỉ là số lượng yêu ma rất thưa thớt, ít ỏi đến mức người bình thường cũng khó gặp được chúng một lần trong đời.
"Ta vừa tới Mặc Lâm phủ thành đã phát hiện ra thi thể quái dị của mười mấy võ giả kia... Chẳng lẽ những thi thể ấy cũng do yêu ma gây nên?"
Ngay lúc này, bỗng nhiên Tô Trường Không lại nghĩ tới chuyện gần nửa năm trước, khi hắn phát hiện ra mười mấy thi thể bị móc mất trái tim, cả người còn có dấu vết dã thú gặm cắn. Lúc ấy, hắn còn vô cùng nghi hoặc, không biết là ai đã giết bọn họ.
Sau này khi Tô Trường Không ở tạm trong khách sạn tại Mặc Lâm phủ thành, hắn cũng từng nghe được tin đồn có liên quan tới những thi thể ấy. Đám khách nhân kia phỏng đoán, có khả năng đó là án mạng do yêu ma gây nên, nhưng hắn cũng chỉ nửa tin nửa ngờ không quá cho là sự thật.
Tới tận bây giờ, khi hắn được chứng kiến tận mắt một màn quái dị về nữ tử áo trắng hung tàn kia, hắn mới tin!
Bằng chứng ở ngay trước mắt, có thể không tin ư?
Tô Trường Không nhăn nhó mặt mày, yên lặng lui về phía sau mấy trượng.
Hắn đã giết không ít người nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp được loại sinh vật vô cùng thần bí như yêu ma.
Loại mặt hàng này mạnh như thế nào hay có thủ đoạn gì… hắn đều không biết, cho nên nhất định phải cẩn thận một chút, không thể cậy mạnh xuất đầu.
Còn những người khác? Dựa vào vận khí đi, chết đạo hữu không chết bần đạo!
"Yêu... Yêu ma? Thật sự có yêu ma tồn tại?"
Những người còn lại trên thuyền, kể cả đám hộ vệ, hay là khách nhân tới tham gia Quỷ thị, tất cả đều rút ra binh khí bên hông, bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Trái tim bọn họ đang thình thịch đập liên hồi. Phần lớn những người đang có mặt tại đây cũng từng nghe nói qua về yêu ma, nhưng hầu hết chỉ cho rằng đó là truyền thuyết mà thôi. Không một ai nghĩ tới, loại sinh vật mà người bình thường cũng khó có thể nhìn thấy một lần trong đời đã xuất hiện ở ngay trước mặt bọn họ.
"Dát ô!"
Nữ tử áo trắng kia vừa giết hai người, trên mặt dính đầy máu tươi.
Tựa như nàng đã giết đến say máu, bởi vậy khi đối mặt với mọi người chung quanh đã bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, nàng lập tức há cái mồm to như chậu máu, để lộ hàm răng sắc bén tựa lưỡi cưa ở bên trong, phát ra tiếng rít gào bén nhọn.
Tiếng rít gào bén nhọn chói tai ấy khoan thẳng vào đại não của mọi người, rất nhiều khách nhân đều cảm thấy đầu đau như búa bổ, trước mắt biến thành màu đen. Dù là Tô Trường Không, cũng cảm thấy màng tai đau đớn
Sau khi nữ tử áo trắng nọ rít lên một điên cuồng, nàng lập tức bổ nhào về phía đám người trước mặt, tốc độ của nàng cực nhanh, bóng dáng tựa như quỷ mị, một đôi bàn tay có thể xé rách kim loại!
"Phốc phốc phốc!"
Bốn năm nam tử đeo mặt nạ, gần như không có bất cứ lực phản kháng gì đã chết dưới tay nàng, máu thịt bay tứ tung!
"Quái... Quái vật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận