Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1162: Tìm Lý Do Chính Đáng Để Ra Tay!

Đám người Hạ Viêm Long và Hạ Viêm Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kì dị.
Vừa rồi, ở trước mặt bọn họ, Vương Trọng Khâu này còn cực kỳ cuồng ngạo, lấy thế đè người, vô cùng cường thế. Nhưng sau khi biết được thân phận của vị cao thủ thần bí trước mắt, gã lập tức cúi đầu, còn nói cái gì mà xóa bỏ mọi thù hận, đúng là co được dãn được!
"Chỉ là mấy tên võ giả còn chưa Nhập Thánh thôi, chết thì cũng chết rồi! Bảo ta vì mấy tên phế vật đó mà trêu chọc vào một vị Nguyên Thần lão quái? Không dám đâu" Vương Trọng Khâu thầm mắng trong lòng.
Sở dĩ gã cúi đầu như vậy, đương nhiên là vì trong lòng hiểu được đối phương khủng bố tới cỡ nào. Vừa chạm mặt một cái, người ta chỉ dựa vào Nguyên Thần, đã có thể chém đứt lìa một bàn tay của gã, thậm chí đối phương còn chưa thèm hiện thân.
Tuy gã không rõ trình độ của lão quái vật này khủng bố đến mức nào, nhưng gã lại biết rằng, kể cả nhóm phong chủ chiếm cứ Ma Phong của Cổ Ma tông cũng tuyệt đối không muốn trở thành kẻ thù của lão quái vật bậc này! Thế của đối phương mạnh hơn, đương nhiên Vương Trọng Khâu sẽ ngoan ngoãn cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống.
Trong lòng Tô Trường Không cũng không khỏi cảm thán, Vương Trọng Khâu này thực sự không phải một kẻ ngu ngốc.
Nên cường thế thì cường thế, nên cúi đầu sẽ cúi đầu không chút đắn đo.
Nhưng ... Tô Trường Không lại không định buông tha cho gã.
Nếu vừa rồi hắn không tới đúng lúc, chẳng phải Hạ Viêm gia tộc sẽ vì hắn mà bị liên lụy, dẫn tới thương vong nặng nề, thậm chí sẽ gặp cả họa diệt tộc hay sao?
Làm sao Tô Trường Không có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
Tô Trường Không gật đầu: "Oan gia nên giải không nên kết. Đồ nhi của ta cũng không bị thiệt hại gì, ta sẽ bỏ qua chuyện này.
Vương Trọng Khâu và Hồng Mạn Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cho rằng có lẽ hắn e ngại thế lực của Cổ Ma tông sau lưng bọn họ nên quyết định không truy cứu nữa.
Kể cũng đúng thôi, Cổ Ma tông vốn là một trong những tông môn cổ xưa nhất của Cổ Thánh quốc. Tông môn của bọn họ có nguồn gốc từ Cổ Ma Thánh, một trong chín đại Cổ Thánh, nội tình thâm hậu, ai dám không nể tình?
Đám người Hạ Viêm Long và Hạ Viêm Nghĩa cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù trong lòng họ đang vô cùng phẫn nộ về hành vi bá đạo ngang ngược của Vương Trọng Khâu nhưng suy cho cùng, bên phía bọn họ cũng không có thiệt hại về người, cho nên có thể biến nguy thành an đã tốt lắm rồi. Bỗng nhiên, Tô Trường Không chuyển chủ đề, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Chuyện đồ nhi của ta, có thể không truy cứu, nhưng hai ngươi vốn là đệ tử của Cổ Ma tông, lại không tuân theo quy tắc, tìm đến tiểu quốc xa xôi hẻo lánh này mà tác oai tác quái. Nếu hôm nay bổn tọa không xuất hiện ở đây, khẳng định Đại Viêm hoàng triều sẽ xảy ra đại loạn, hàng trăm triệu người dân sẽ phải chịu cảnh tai ương"
Lời vừa nói ra đã khiến sắc mặt của Vương Trọng Khâu và Hồng Mạn Thiên đột nhiên thay đổi.
Hóa ra... ngay từ đầu đối phương đã không có ý định buông tha cho họ!
Vương Trọng Khâu cắn răng nói: "Tiền bối... đúng là hành vi của tại hạ có chút lỗ mãng. Ta thề, ta sẽ rời đi ngay lập tức, và sau này sẽ không bao giờ đặt chân vào tiểu quốc này thêm một lần nào nữa!"
Hồng Mạn Thiên cũng gật đầu lia lịa. Trong lòng ả than khổ không thôi. Ai có thể ngờ rằng bên trong một tiểu quốc nho nhỏ thế này, lại ẩn chứa một lão quái vật như vậy?
"Đã quá muộn rồi! Nếu không giết gà dọa khỉ, chẳng phải mỗi người ở Cổ Thánh quốc đều sẽ noi theo các ngươi hay sao? Một khi như vậy, chẳng phải cửu quốc sẽ sinh linh đồ thán hay sao? Các ngươi... Không đi được!" Tô Trường Không đằng đằng sát khí nói.
Hắn nói nhiều như vậy, chỉ với một mục đích duy nhất là tìm lý do chính đáng cho vị ‘Cao thủ thần bí này ra tay thôi, cũng nhân tiện có thể chuyển dời ân oán cá nhân giữa hắn và đám người Vương Trọng Khâu thành chuyện đối phương dám phá hư quy tắc, rồi dựa vào nguyên nhân này, hắn mới dễ dàng ra tay được.
Vừa hợp tình hợp lý, vừa không để Cổ Ma tông tìm được cớ gây khó dễ cho Hạ Viêm gia tộc!
Nói xong, Tô Trường Không đã không chút do dự mà ra tay.
"Xuy!"
Kim quang chợt lóe lên rồi biến mất. Nguyên Thần của Tô Trường Không bỗng chốc đã hóa thành một luồng kim quang, tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng, nhắm thẳng vào mi tâm của Vương Trọng Khâu.
Trong lúc ý niệm khẽ động, chỉ giây lát, công kích đã đến nơi, nhanh đến mức không thể né tránh hay làm ra phản ứng gì.
Da đầu Vương Trọng Khâu trở nên tê dại.
Lúc trước, chính gã đã được thể nghiệm sự khủng bố của đối phương rồi, và hơn ai hết, gã biết rằng bản thân không thể đỡ nổi một đòn công kích này.
Lại nói, gã vốn tinh thông Cổ Ma Chiến Thể, Thần Chủng cũng trưởng thành đến trình độ có được khoảng 57 nhánh Thần văn, nhưng đối phương chặt đứt một bàn tay của gã lại nhẹ nhàng như xé một trang giấy...
Bảo gã dùng thân thể của mình đi ngạnh kháng công kích của đối phương chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?
"Huyễn Ma Không Gian!"
Vương Trọng Khâu cắn răng một cái.
Ngay lập tức, một viên Thần Chủng trong cơ thể gã phóng ra ra Thần Lực. Gã đã thúc giục thần thông.
Tiếp đó, năm ngón tay gã nắm chặt vào nhau, hư không trước mặt trực tiếp bị áp súc lại, hóa thành một mảnh không gian hư ảo mờ mịt, vạn vật đều bị phong tỏa bên trong.
Huyễn Ma Không Gian chính là một trong những thần thông của Vương Trọng Khâu.
Nó có thể tạo ra một mảnh Huyễn Ma Không Gian, phong tỏa kẻ địch vào trong đó. Người ở bên trong sẽ bị ảo cảnh mê hoặc, khó mà kiềm chế được bản thân, sau đó, bị cứng rắn vây chết, giết người trong vô hình, thần hồn bị chôn vùi, mai một.
Đối mặt với Nguyên Thần lão quái này, Vương Trọng Khâu không dám có chút sơ suất nào, gã trực tiếp dốc toàn lực thúc giục thần thông, hy vọng có thể dựa vào đó mà ngăn cản một hai.
Nguyên Thần của Tô Trường Không rơi vào bên trong Huyễn Ma Không Gian.
Mảnh không gian trước mắt vô cùng rộng lớn, tựa như vô biên vô hạn. Ở nơi này lại sinh ra vô số u hồn, ác quỷ, cả trên trời, dưới đất đều đỏ rực như máu, giống hệt một mảnh Tu La địa ngục .
"Xuy!"
Tuy nhiên, Nguyên Thần của Tô Trường Không lại không bị ngoại vật tác động.
Thứ ảo giác này khó có thể mê hoặc được hắn. Nguyên Thần của hắn di chuyển dọc ra bên ngoài, và chỉ trong nháy mắt, hắn đã phát hiện ra điểm sơ hở của Huyễn Ma Không Gian.
Sau đó, tiểu nhân màu vàng lập tức tiến về phía trước, thẳng tiến không lùi.
Cùng với tiếng xé rách vang lên, tiểu nhân màu vàng đã cứng rắn xuyên thủng vách ngăn bên ngoài Huyễn Ma Không Gian, trực tiếp tấn công vào Vương Trọng Khâu.
"Cổ Ma Chiến Qua!"
Vương Trọng Khâu vươn tay phải về phía sau, chộp một cái, trực tiếp thúc giục thần thông từ một viên Thần Chủng trong cơ thể mình., Ngay sau đó, bàn tay gã chộp thẳng vào một thanh binh khí đen dài như vừa ló ra từ thời không viễn cổ.
Phía trên thanh binh khí nọ là lưỡi dao sắc bén, uốn cong.
Với tạo hình này, nó vừa có thể trảm đánh như các dạng vũ khí hình đao, vừa có thể đâm thẳng như những thanh trường mâu bình thường khác. Trên trán Vương Trọng Khâu nổi đầy gân xanh. Gã thúc giục thần thông đến cực hạn.
Ma khu cao trăm trượng cầm cây chiến qua [1] trong tay, chỉ khẽ động một cái, cũng có thể sẻ đôi cả một tòa thành.
[1] : dạng binh khí hình đao nhưng có làm thêm một đoạn chuôi ở giữa thanh, nhìn như hình chữ T, đoạn chuôi ở giữa này sẽ gắn vào cán thương, vừa có thể chém như đao, vừa có thể đâm như trường thương.
1608 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận