Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 277 - Lần Xuất Thủ Này Tuyệt Đối Là Thất Bại!

Ánh mắt Mạnh Tang ngưng trọng, cả người được bao phủ bởi một luồng sương mù dày đặc giống như đã đọng lại, khí huyết muốn già thiên tế nhật (che khuất bầu trời và thái dương) bao phủ quanh thân, mơ hồ đã hóa thành một con trường long, ống tay áo của hắn múa may một cái, ống tay áo rộng lớn này lập tức nghênh đón dòng khí vừa nổ bắn ra qua đây.
"Ầm vang!"
Trong tiếng chấn động, dòng khí vừa bắn đến kia đã bị ống tay áo ngưng tụ khí huyết hùng hậu của Mạnh Tang cứng rắn phá tan, dòng khí tán loạn trùng kích ra bốn phía, khiến mặt đất chung quanh chấn động, nổ tung ra một đống hố đất có kích cỡ bằng cái đầu người, ngay cả sắt thép cũng vặn vẹo biến hình!
Cả người Tô Trường Không lập tức bị lực phản chấn ép cho lùi về phía sau một bước, khí huyết sôi trào.
Mà Mạnh Tang cũng không hoàn toàn áp chế được chiêu thức kia, chỉ thấy ống tay áo của hắn nổ tung ra, vỡ vụn hóa thành những con bướm nhỏ bằng vải bay tán loạn, để lộ cổ tay, cánh tay!
Một màn này khiến tất cả mọi người bên trong đại điện nhìn mà hết hồn!
"Phó... Phó bang chủ và thiếu bang chủ đánh nhau? Cả hai đều thật mạnh..."
Một đám tinh nhuệ Cự Kình bang có mặt trong đại điện đều xem rồi trợn mắt há hốc mồm.
Diễn biến xảy ra trong buổi tiệc tối tụ hội này đã vượt qua những gì mọi người dự đoán. Thiếu bang chủ Tư Không Chiến và phó bang chủ Mạnh Tang trực tiếp đánh nhau, nếu xử lý không tốt chỉ sợ một hồi cải cách gây chấn động Cự Kình bang sẽ phát sinh ngay trong đêm nay!
"Phó bang chủ... Cứu ta!" Lúc này một tiếng cầu cứu đầy sợ hãi vang lên bên cạnh.
Là Lôi Tử Trân té trên mặt đất và ở ngay sát đối phương là Tư Không Hoàng đang nắm Cứ Xỉ đao!
"Dừng tay!" Mạnh Tang quát lên.
"Xuy!"
Nhưng Tư Không Hoàng không hề nương tay, Cứ Xỉ đao thật lớn cắt qua, tiếng kêu thảm thiết của Lôi Tử Trân đột nhiên ngưng bặt, một cái đầu rời khỏi cổ, lăn lộn trên mặt đất.
"Ngươi..." Mạnh Tang giận tới mức con mắt phiếm hồng.
Tư Không Hoàng đã nhân cơ hội hắn mải giao thủ cùng Tô Trường Không để dùng một đao cắt lấy đầu Lôi Tử Trân. Nói như vậy, dù hắn đã ra tay vẫn không thể bảo vệ được Lôi Tử Trân.
Lần xuất thủ này tuyệt đối là thất bại!
Trên mặt Tư Không Hoàng ẩn chứa sát ý: "Mạnh Tang, ngươi dám ra tay với đại ca của ta, ngươi muốn tạo phản phải không?"
Sắc mặt Mạnh Tang cũng không khỏi khẽ biến.
Hắn muốn nắm được Cự Kình bang trong tay nhưng chuyện mưu toan soán vị vốn là hành vi danh bất chính ngôn bất thuận. Chưa nói tới chuyện này có thể thành công hay không, chỉ biết rằng dù hắn thành công, thì tính riêng rắc rối khi xử lý vấn đề đệ tử ủng hộ phái hệ bang chủ phản đối hắn, cũng đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán rồi.
"Thiếu bang chủ, phó bang chủ, đâu cần phải nổi giận vì ba kẻ phản đồ chứ? Mọi người có việc gì cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện đi!" Mà lúc này, một lão giả cao gầy với mái tóc nửa bạc đứng lên, vẻ mặt đầy tươi cười nói.
Đây là đường chủ Trương Lăng Phong của Phong Kình đường, đảm nhiệm chức vị một trong tứ đại đường chủ của Cự Kình bang, tư lịch rất lâu đời. Dù hiện giờ, tuổi lão đã cao nhưng thực lực vẫn yên ổn chiếm một cái ghế trong mười người đứng đầu Cự Kình bang.
Giờ phút này, lão đứng ra làm người hòa giải, vì sợ nếu để chuyện này tiếp tục ầm ĩ lên sẽ khó có thể kết thúc được.
"Đúng vậy! Hôm nay là tụ hội mỗi năm một lần, mọi người có ân oán gì cứ để về sau tiếp tục giải quyết, không thể để người ngoài nhìn mà chê cười Cự Kình bang chúng ta!"
Lập tức lại có một tráng hán tóc đỏ đứng dậy. Người này là đường chủ Triệu Thiên Hỏa của Hỏa Kình đường trong Cự Kình bang, cũng lên tiếng khuyên giải..
Để chuyện này không ầm ĩ quá lớn, đám đường chủ vốn trung lập cũng lần lượt đứng lên khuyên can.
Sắc mặt Mạnh Tang biến ảo một hồi, trong lòng hắn biết lúc này không thể tiếp tục ra tay nữa.
Ở tình huống lúc nãy, hắn đã liên tiếp xuất thủ chèn ép phái hệ đối phương, coi như đạt tới một giới hạn nhất định rồi, nếu còn ra tay lần nữa rất có thể sẽ bị xúm vào vây công
Vì thế, Mạnh Tang hừ lạnh một tiếng rồi xoay người ngồi trở lại chỗ ngồi vốn thuộc về mình.
"Thực lực của Mạnh Tang này... Cực kỳ khủng bố, có lẽ hắn chỉ còn cách cấp bậc Khí Huyết Trường Long một bước xa nữa thôi!" Tô Trường Không cũng thầm giật mình vì thực lực của Mạnh Tang.
Hắn biết nếu thật sự chiến đấu sinh tử, thì hiện giờ bản thân hắn không phải đối thủ của Mạnh Tang, vì thế cũng kiến hảo tựu thu (thấy đến độ rồi thì dừng tay).
"Người tới! Mang thi thể của ba tên phản đồ dĩ hạ phạm thượng này đi xử lý một chút, đừng quấy rầy nhã hứng của mọi người!" Lúc này Tô Trường Không cũng bước thong thả trở lại chỗ ngồi của mình, đồng thời phân phó một tiếng.
"Vâng!" Lập tức có đệ tử đi lên xử lý ba khối thi thể trên mặt đất.
"Uống! Tiếp tục uống thôi!"
Thoạt trông, dường như bầu không khí trong đại sảnh đã một lần nữa trở nên nhiệt liệt, mọi người lại tiếp tục ăn thịt uống rượu như không có chuyện gì xảy ra…
Kỳ thực, trong lòng mỗi người vẫn còn khiếp sợ về những chuyện đã xảy ra lúc nãy, hồi lâu chưa thể khôi phục lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận