Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 248 - Ngươi Có Biết... Lúc Trước, Ta Đã Nhẫn Nhịn Vất Vả Tới Mức Nào Không?

Oanh!
Tô Trường Không ngang tàng xông lên, một đôi trọng quyền được sương mù màu máu lượn lờ quanh quẩn, lập tức biến thành dạng như hổ trảo đánh ra.
Một đòn hung mãnh hữu lực, mang theo xu thế bóp nát núi đá!
Lý Liệt nhẫn nhịn cảm giác đau đớn như xương cốt muốn nứt ra tại song chưởng, gắng hết sức gom góp khí lực, vung quyền chống đỡ. Kẻ này đã đạt tới lần luyện huyết thứ hai, hoàn toàn có thể lấy một địch trăm võ giả!
"Bành!" Bốn quyền chạm nhau.
Chỉ tính riêng về mặt thể phách, thật rõ ràng, Lý Liệt đạt tới lần luyện huyết thứ hai kia sẽ mạnh hơn Tô Trường Không một bậc. Nhưng song chưởng của kẻ này đã bị Tô Trường Không bật một mũi tên khí đánh cho bị thương. Lại thêm hiện giờ Tô Trường Không đang tận tình thể hiện ra toàn bộ mặt hung mãnh của Hổ Hí, khiến cho Lý Liệt không tự chủ được bỗng cảm thấy mình kém hơn đối phương một chút.
Trong tiếng nổ tung, va chạm nọ sinh ra sóng khí cuốn sạch đám lá cây chung quanh bay tán loạn, sau đó xé chúng thành mảnh nhỏ.
"Ca ca!"
Lại một lần nữa, Lý Liệt bạo lui về phía sau.
Cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, vết nứt trên xương cốt nơi hai tay hắn càng thêm lớn, đau đớn khiến cho trước mắt hắn biến thành màu đen, hoàn toàn bị Tô Trường Không áp chế.
Bóng dáng Tô Trường Không chớp động, như mãnh hổ băng qua khe suốt, không cho Lý Liệt có một chút cơ hội thở dốc nào. Chỉ thấy khí huyết hắn sôi trào, hai đấm cuồng mãnh, bá đạo, phối hợp cùng bộ pháp Điểu Hí dưới chân, quả thực như hổ thêm cánh.
"Phanh phanh phanh!"
Lý Liệt chỉ có có thể chống đỡ, nỗ lực ngạnh kháng không biết bao nhiêu trọng quyền mà Tô Trường Không đánh về phía hắn. Song chưởng đẫ mất đi tri giác, lại bởi vì hắn thúc giục khí huyết quá mức gấp gáp, cộng thêm áp lực nặng nề từ bên ngoài truyền tới, khiến cho lớp da trên hai tay của hắn đều nứt toác ra từng miệng vết thương, máu tuôn như nước chảy.
"Ta... Sao ta lại không phải đối thủ của một tên tiểu bối?" Lý Liệt đau khổ chống đỡ, trong lòng lại không thể thừa nhận nổi đả kích này.
Hắn đã gần bốn mươi, luyện huyết tới lần thứ hai vậy mà khi đối mặt với một thiếu niên như Tô Trường Không lại bị đánh cho vô lực hoàn thủ!
"Bành!"
Tô Trường Không nhanh nhạy bắt lấy khoảng trống ngay tại thời điểm tâm thần Lý Liệt rơi vào kinh hoảng, sau đó quyền phải trên tay hắn xuất ra, nhanh chóng như xuyên vân liệt vụ, mạnh mẽ đánh thẳng vào trước ngực Lý Liệt.
"Ca sát!"
Máu tươi trong miệng Lý Liệt điên cuồng phun ra, khung xương trước ngực sụp đổ, toàn thân như một chiếc bao tải rách, bay ra bên ngoài hai ba trượng, đập thật mạnh xuống đất, trong miệng ộc ra một búng máu mang theo mảnh nhỏ nội tạng.
Hắn vẫn muốn giãy giụa bò lên nhưng cánh tay đã mất đi tri giác.
"Lý Liệt, ngươi vừa nói, ngươi muốn ban cho ta cái chết còn thảm hơn Cung Chính?" Tô Trường Không nhìn Lý Liệt đang nỗ lực giãy giụa, run rẩy trên mặt đất, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ngươi có biết... Lúc trước, ta đã nhẫn nhịn vất vả tới mức nào không? Ngươi tưởng mình rất giỏi, thực ra ngươi chỉ là một con muỗi cứ bay tới bay lui uy hiếp bên tai ta. Suýt chút nữa ta đã không nhịn được cho một cái tát, đánh ngươi chết tại chỗ rồi!"
Ở trong mắt Tô Trường Không, đúng là Lý Liệt này mạnh hơn Lưu Bách Nhận trước kia một chút, là một kẻ địch khó lường mà bình thường hắn đều không muốn dây dưa. Nhưng đối phương đã hai lần xông vào phòng khi hắn đang tu luyện, còn tỏ ra cao cao tại thượng uy hiếp hắn… Đối phương càn rỡ quá mức khiến cho tâm tính vốn vô cùng vững vàng của Tô Trường Không, cũng thiếu chút nữa đã không nhịn được mà đập chết kẻ này tại chỗ.
"Ngươi... Ngươi không thể giết ta... Là phó bang chủ... Hắn... Hắn sai ta..." Mái tóc ướt nhẹp máu của Lý Liệt dính vào trên mặt, hắn kinh hoàng kêu to.
Hiện giờ hắn đã không còn uy phong như khi tuyên bố muốn ban cho Tô Trường Không một cái chết còn thảm hơn Cung Chính lúc trước nữa!
"Ngươi đã giết Cung Chính thì ngươi hãy nếm thử những thống khổ mà người đã phải thừa nhận trước khi chết đi!" Tô Trường Không cũng lười nhiều lời với Lý Liệt, trực tiếp bước từng bước một tới gần đối phương.
"Không... Đừng! Cứu mạng!"
Sát ý và hàn ý trong mắt Tô Trường Không khiến Lý Liệt chỉ còn biết liên tục mở miệng hoảng sợ cầu xin tha thứ. Hắn giãy giụa nhích người về phía xa xa, muốn thoát khỏi nơi này, nhưng Tô Trường Không lại cho một cước dẫm nát sống lưng hắn, hai tay bắt được đầu hắn, dùng sức hung hăng vặn một cái!
"Xuy lạp!"
Tiếng kêu thảm thiết của Lý Liệt đột nhiên ngưng bặt. Máu thịt và xương cốt ở phần cổ của kẻ này bị lực lượng khủng bố xé rách. Một cái đầu bị Tô Trường Không tươi sống vặn xuống. Máu tươi tí tách chảy xuôi, trong ánh mắt của Lý Liệt vẫn còn sót lại nỗi thống khổ và sợ hãi.
"Cung đại sư, coi như ta đã trả lại ân tình cho người, cũng đã giúp người báo thù rồi." Tô Trường Không nhìn nhìn cái đầu trên tay, lặng lẽ thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận