Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 759 - Tung Tích Của Lý Gia!

Thạch Lam cười làm lành nói: "Hiểu lầm... Là hiểu lầm, Lý gia này mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, kì thực là một ổ tiểu nhân gian trá. Bọn họ và Thạch gia chúng ta có chút ân oán, nhưng cụ thể như thế nào ta cũng không rõ lắm, chúng ta chỉ phụng mệnh gia chủ đến Thư Hương sơn truyền tin thôi."
Đúng như Tô Trường Không suy đoán, Lý gia kia phải di chuyển cả tộc, chính vì kiêng kị Thạch gia, giữa hai gia tộc đã phát sinh mâu thuẫn, xung đột.
Nhưng có điểm vẫn khiến trong lòng Tô Trường Không nghi hoặc, Lý gia này đã rời khỏi Thư Hương sơn, thì đối phương chạy tới Thư Hương sơn truyền tin có tác dụng gì?
Hắn trực tiếp nói thẳng: "Tin đâu? Lấy đến đây!"
Không còn cách nào khác, Thạch Lam chỉ có thể kiên trì lấy ra một phong thư từ trong lòng, sợ Tô Trường Không hiểu lầm, gã còn cẩn thận dâng lên bằng hai tay.
Tô Trường Không nhận lấy, xé mở phong thư, xem nội dung bên trong, nhưng khiến cho Tô Trường Không nhíu mày chính là, trên phong thư này không có một chút nội dung nào, chỉ là một tờ giấy trắng.
Không cần Tô Trường Không lên tiếng hỏi, Thạch Lam đã vội vàng giải thích: "Gia chủ nói đây là mật tin, phải là người Lý gia nắm giữ một loại phương pháp đặc thù, mới có thể nhìn thấy nội dung bên trên."
Tô Trường Không cẩn thận nhìn Thạch Lam vài lần, xem dáng vẻ sợ hãi, không yên của Thạch Lam kia, không giống như đang lừa gạt hắn.
Hắn lại hỏi thêm vài câu, cũng không đạt được bao nhiêu tin tức hữu dụng. Thạch gia huynh đệ này không hề hay biết vị trí hiện tại của Lý gia, đúng như những gì bọn họ mới nói, cả hai chỉ phụng mệnh gia chủ Thạch Bất Phá của Thạch gia đến Thư Hương sơn truyền tin mà thôi. Đối phương lệnh cho bọn họ đặt tin tại Thư Hương sơn trang sau đó trực tiếp rời đi là được.
Nhưng trùng hợp là bọn họ gặp phải người cũng tới nơi này tìm Lý gia, nhưng chẳng tìm được cái gì, nên quyết định dừng ngay tại chỗ tu luyện như Tô Trường Không.
Hai người cảm thấy, hẳn là Tô Trường Không có liên quan gì đó với Lý gia, vì thế động tâm tư muốn bắt hắn lại, ai biết đâu thực lực của Tô Trường Không lại mạnh vượt qua cảnh giới võ đạo đã để lộ ra ngoài!
"Ngươi..."
Tô Trường Không đang bày ra dáng vẻ suy tư, lại đột nhiên không một dấu hiệu, hành động, hai chỉ đều xuất, chỉ kình hùng hậu mang theo một luồng đao ý, đâm thẳng vào đan điền của Thạch Lam, Thạch Thanh.
Hai người thét lên một tiếng kinh hãi, vận chuyển thần thông huyết mạch chống đỡ kim mang, nhưng không có chút tác dụng nào!
"Phốc phốc!"
Đao ý không gì không thể phá thoải mái xé rách bụng gã, xoắn nát đan điền.
Ngay lập tức, máu tươi trong miệng hai người điên cuồng phun ra, thần thông huyết mạch cũng không duy trì được, thân thể giống hệt một quả bóng bị xì hơi, cực nhanh thu nhỏ lại, biến trở về trạng thái bình thường.
"Ngươi... Ngươi phế đi đan điền của ta..." Thạch Thanh cụt tay lập tức kinh hãi, phát ra một tiếng rít gào thê lương đầy phẫn nộ, trên đầu tóc tai bù xù, dáng vẻ chỉ hận không thể xông lên liều mạng, nhưng bị Thạch Lam gắt gao giữ chặt, gã biết đối phương thế mạnh, bọn họ xúc động chỉ tổ toi mạng nhanh hơn.
Tô Trường Không không để ý đến quang mang oán độc trong mắt hai người, hắn thản nhiên nói: "Nể mặt Thạch Bất Phá, ta tha cho các ngươi một mạng, chỉ trừng phạt nho nhỏ mà thôi, cút đi!"
Đương nhiên Tô Trường Không cũng không có ý tưởng dễ dàng buông tha cho hai người này, nếu không phải thực lực của hắn mạnh hơn bọn họ, thì từ dáng vẻ mà hai người này biểu hiện ra, bọn họ tuyệt đối sẽ ăn sống nuốt tươi hắn!
"Đi..."
Thạch Lam lôi kéo Thạch Thanh, cúi đầu nghiêng ngả lảo đảo đi xuống chân núi.
Dù đan điền bị phế, nhưng Thạch gia vốn là thế gia, có linh đan diệu dược chữa trị đan điền, chỉ cần bọn họ trở lại Thạch gia, vẫn có thể khôi phục trở lại!
Về phần thanh niên mặc hắc y nắm giữ đao ý này? Đừng nói hắn còn không phải Ngũ Khí Tông Sư, dù là Ngũ Khí Tông Sư chân chính, thì Thạch gia bọn họ vốn là huyết mạch thế gia cũng không e sợ!
"Nhất định phải để gia chủ... lột da rút gân, bầm thây tiểu tử này thành vạn đoạn!!" Con ngươi Thạch Thanh chuyển thành đỏ hồng, trong lòng trung điên cuồng rít gào.
Tô Trường Không đứng từ xa quan sát, nhận thấy hai người đã chạy được khoảng cách khá xa, đã tới dưới chân núi rồi, hắn khẽ thở dài một tiếng, một tay nắm Tinh Văn Kim cường cung, mũi tên lên dây, từ từ kéo căng.
"Cho các ngươi chết không chịu bao nhiêu đau đớn... Đã là ta nhân từ rồi!”
Đương nhiên Tô Trường Không chưa từng có ý định buông tha cho hai người này, chỉ là hắn từng giết đám thế gia đệ tử này, cũng biết được trên người bọn họ có ấn ký huyết mạch, nếu tùy tiện đánh chết, sẽ bị ấn ký huyết mạch lưu dấu lại.
Nhưng đánh chết từ xa lại có thể tránh được chuyện này.
"Chạy mau!"
Thạch Lam, Thạch Thanh đã đi tới chân núi, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an mờ mịt, bọn họ lập tức chạy nhanh hơn, cố gắng chịu đựng nỗi đau do đan điền vỡ vụn, không ngừng chạy như điên trên đường, muốn mau chóng rời xa Thư Hương sơn này.
"Phốc!"
Tiếng mũi tên rời cung vang lên, một chút hàn tinh (ánh sáng lạnh của ngôi sao) chợt lóe lên rồi biến mất.
Dù Thạch Lam ở dưới chân núi đã phát hiện ra, nhưng dưới tình huống bản thân đang bị trọng thương, gã cũng bất lực trước một mũi tên của Tô Trường Không, lập tức bị mũi tên xuyên thủng đầu, cái đầu nổ tung ra, thân thể bị ném rơi xuống mặt đất.
"Đại ca..." Thạch Thanh chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, giây tiếp theo cái đầu đau nhức, một mũi tên cũng chuẩn xác bắn trúng vào sau gáy, xuyên thủng đầu gã.
"Lúc trước một tên Mộc Tấn đã làm ta có chút đau đầu... Rõ ràng hai người này mạnh hơn Mộc Tấn mấy chục lần, nhưng giết bọn họ lại chẳng mang tới cho ta bao nhiêu cảm xúc dao động." Tô Trường Không có chút cảm thán.
Lần đầu tiên hắn đánh chết thế gia đệ tử, đã phải trốn chui trốn lủi gần nửa năm.
Mà Thạch gia huynh đệ này, đừng thấy bọn họ yếu ớt đáng thương, bị giết quá dễ dàng trên tay Tô Trường Không, trên thực tế, hai người này chính là tinh anh trong thế gia, tuyệt đối không phải kẻ yếu. Chẳng qua hiện giờ Tô Trường Không đã mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, mới có thể giết bọn họ đơn giản như dí chết hai con con kiến!
"Phỏng chừng Lý gia đối mặt với uy hiếp của Thạch gia, nên không còn cách nào khác phải di chuyển cả tộc, tới hiện giờ vẫn không biết tung tích. Nơi đây không nên ở lâu, có lẽ ta nên rời đi thôi."
Tô Trường Không thoáng suy tư, hai đệ tử của Thạch gia đã chết tại đây, hắn không thể tiếp tục ở lại Thư Hương sơn này nữa, vẫn nên rời khỏi nơi này lại suy tính kỹ càng hơn!
"Ừm?"
Nhưng đột nhiên, trên mặt Tô Trường Không hiện lên một mảnh khó mà tin nổi. Dường như hắn đã cảm giác được điều gì, rồi vội vàng ngẩng đầu nhìn về chỗ sâu trong Thư Hương sơn.
Không biết từ khi nào trong rừng cây nọ, đã xuất hiện một cánh cửa vặn vẹo, mảnh không gian kia đều sinh ra hỗn loạn, mà xuyên qua không gian vặn vẹo kia, có thể mơ hồ nhìn thấy một mảnh non xanh nước biếc.
"Bằng hữu, ngươi tới Thư Hương sơn đã lâu, xin thứ lỗi vì Lý mỗ không có tiếp đón từ xa. Hiện giờ, ngươi có thể tiến vào một lần hay không?" Từ trong cánh cửa nọ, mơ hồ truyền ra một giọng nói hùng hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận