Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 410 - Địch Tập! Địch Tập!

Kể cả khi thiếu niên kia không muốn xen vào việc của người khác, nhưng đối phương đã giết hai người trong đám bọn họ, đã khiến sĩ khí phe cường đạo suy sụp, hơn nữa ai dám đảm bảo đối phương rời đi rồi sẽ không quay trở lại? Vì kế hoạch hôm nay, hắn vẫn quyết định nên đi trước sẽ tốt hơn!
Cứ như vậy, đoàn người Trương Hành Vân đều nắm chắc đao kiếm, rồi trong ánh mắt cảnh giác của đám người Vương tiêu đầu, lập tức rời khỏi khách điếm và nhanh chóng rời đi.
"Này. . ." Bọn người Vương tiêu đầu, Tiền lão gia có chút mờ mịt nhìn thấy một màn này.
Vốn dĩ là một hồi xung đột đổ máu chắc chắn sẽ xảy ra, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ liều mạng ngươi chết ta sống với đám cường đạo cướp tiêu nhưng kết quả lại vì thiếu niên mặc hắc y kia, mà đoàn người Trương Hành Vân kinh sợ tới mức bỏ qua mục đích ban đầu, trực tiếp rời khỏi.
Nhưng đám người Vương tiêu đầu có mục đích là hộ tiêu, tự nhiên cũng sẽ không đuổi theo, không an phận, hay gây chuyện, chỉ tạo thành thương vong vô ích mà thôi.
"Tiểu tử thối kia là thần thánh phương nào? Trực tiếp giết hai người của chúng ta!" Một hàng hơn ba mươi tên cường đạo, đi thẳng khỏi khách điếm, mãi cho đến khi rời đi vài dặm có dư, mới ngừng lại, trên mặt một tên cường đạo cao gầy, đầy vẻ sợ hãi nói.
Thủ lĩnh Trương Hành Vân lại nhíu mày im lặng không nói, ngay cả hắn, võ giả đạt tới Khí Huyết nhất biến cũng không thấy rõ thiếu niên kia xuất đao như thế nào.
Nói cách khác nếu lúc ấy, bản thân hắn lao lên ngăn cản đối phương, hơn phân nửa, kết cục cũng là nháy mắt đầu một nơi thân một nẻo!
"Hừ! May mà hắn chạy trốn mau! Nếu không kiểu gì ta cũng phải cho một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, không mổ bụng hắn cho tan nát ra không thôi!" Thấy không khí có chút nặng nề, một cường đạo râu quai nón lập tức đề cao âm thanh, hai tay ra hiệu lớn giọng nói.
"Quên đi. . . Hôm nay vận khí không tốt, lại đổi mục tiêu là được."
Mọi người thấy vậy, đều không khỏi cười thành tiếng, bầu không khí nặng nề vừa nãy lập tức sinh động hẳn lên, ai nấy đều đang cẩn thận cân nhắc trong lòng, một lần nữa chọn mục tiêu làm một chuyến!
"Phốc!"
Ngay lúc đám người ấy đang suy tư, bất chợt một tiếng vang nhỏ nổ tung, trên mặt truyền đến từng đợt cảm giác nóng bỏng. Cả đám lại tiếp tục ngây dại, bởi vì không biết từ khi nào đầu của cường đạo râu quai nón kia đã bị xuyên thủng một lỗ, máu tươi lẫn dịch óc bắn tung tóe lên người bọn họ.
"Phốc phốc phốc!"
Thậm chí bọn họ còn chưa có phản ứng, lại nghe ba tiếng máu thịt xé rách truyền ra. Thêm ba tên cường đạo khác cũng chưa làm rõ tình huống, đã bị tấn công, hoặc là trái tim bị xuyên thủng, hoặc là đầu bị xuyên thủng, hét lên rồi ngã gục!
"Địch tập! Địch tập!"
"Là tiểu tử kia! Hắn cõng cung tiễn!"
Trong nháy mắt, từng tiếng kêu đầy bối rối và sợ hãi vang lên.
Đám cường đạo lập tức hiểu, là thiếu niên mặc hắc y hồi nãy. Hắn đang âm thầm bắn tên tập kích bọn họ! Hóa ra hắn không hề đi xa, mà vẫn một mực theo dõi phía sau bọn họ!
"Phốc phốc phốc!"
Cách nơi đó hơn ba trăm bước, Tô Trường Không với sắc mặt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào đám cường đạo kia, hai tay hắn làm nhiều việc cùng một lúc, gần như hàng loạt mũi tên đồng thời bắn nhanh ra nhưng tiếng vang khi bắn tên lại gần như không phát ra âm thanh.
Mũi tên đột phá gấp mấy lần vận tốc âm thanh lao vút tới, khiến cho mấy tên cường đạo phía xa xa đều trúng tên, thân thể bị ném bay lên, đập thẳng xuống mặt đất, chết tươi tại chỗ.
Từ trước đến nay Tô Trường Không vốn là người không động thủ thì thôi, vừa động thủ tất nhiên phải trảm thảo trừ căn.
Vừa nãy lúc ở trong khách điếm, Tô Trường Không chỉ giết hai tên cường đạo chặn đường, không cho hắn rời đi, chứ không có ý định ra tay ở nơi đó. Nguyên nhân rất đơn giản, không gian quá nhỏ, đánh vỡ thứ gì là phải bồi thường!
Hơn nữa Tô Trường Không rất muốn dùng đám cường đạo này để luyện tập Phong Lôi Tiễn Thuật vừa đạt tới bát cảnh, bước vào cấp bậc 'Phong Lôi Vô Thanh' của mình. Bởi vậy hắn mới dẫn đầu rời khỏi khách điếm, chờ sau khi lũ cường đạo kia cũng rời đi, lại lặng yên đi theo, chém giết toàn bộ bọn chúng.
Đối phó với đám cường đạo dựa vào cường thủ hào đoạt mà sống này, Tô Trường Không chẳng có chút lưu tình nương tay nào hết, tất cả đều diệt cỏ tận gốc!
"Hắn ở nơi nào?"
"Trốn mau!"
Cả đám cường đạo đều hoảng sợ hét lên, hò nhau chạy trốn.
Đáng tiếc, mũi tên do Tô Trường Không bắn ra lại yên tĩnh đến không một tiếng động, cộng thêm bản thân hắn không ngừng biến ảo phương vị, khó có thể thông qua âm thanh để phán đoán ra chỗ đứng của Tô Trường Không.
Nhưng cũng có cường đạo phản ứng rất nhanh, đã trốn ở đằng sau cây cối.
"Phốc!"
Nhưng một cây mũi tên phá không lao đến, con ngươi của tên cường đạo đang trốn ở sau thân cây lập tức co rút lại, thân cây đại thụ to bằng cái chậu rửa mặt trước người nổ tung ra một lỗ thủng có kích cỡ bằng miệng bát, một mũi tên hàn quang lóe sáng, dư thế không kiệt, trực tiếp oanh kích lên ngực kẻ này, ném bay tên cường đạo về phía sau, đập xuống mặt đất, trước ngực đã sớm thủng một lỗ lớn, Thần Tiên khó cứu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận