Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 686 - Ngươi Có Tư Cách Để Bổn Tọa Nhớ Tên!

Mà ngay lúc này, khi hắn thực sự nghiêm túc ra tay, xuất ra một quyền kinh thiên, lại có thể hội tụ toàn bộ thiên địa linh khí trong phạm vi gần ba mươi trượng xung quanh, cùng lao đến, bộc phát ra công kích vượt qua cực hạn trước kia.
Đây chính là sự chênh lệch giữa Địa Hoa cảnh và Nhân Hoa cảnh, chênh lệch giữa một bên là Tiên Thiên cấp bậc bình thường và một bên là Tiên Thiên cấp bậc tinh nhuệ!
"Cái gì?" Con ngươi Chung Nhạc kịch liệt co rút lại. Giờ khắc này, khi gã đối mặt với một quyền của Tô Trường Không, đột nhiên trong lòng lại sinh ra một loại ảo giác một mình đối mặt với biển cả giận dữ rít gào, ngay cả linh hồn ý thức cũng bị nó nuốt hết.
"Ầm vang!"
Hai nắm tay một lớn một nhỏ va chạm cùng một chỗ, trong không khí bốn phía bộc phát ra những tiếng nổ tung vang lên liên miên không dứt.
"Ca ca ca!"
Mà ngay tại khoảnh khắc va chạm đó, Chung Nhạc vừa được thể nghiệm loại cảm giác yếu ớt vô lực tựa như bọ ngựa đấu xe, lại gặp phải kình lực bắn ra từ vòng lốc xoáy nọ, ầm ầm giảo sát lan tràn đến, cánh tay phải của gã trực tiếp bị vặn xoắn lại, toàn thân sợ đến run rẩy.
Theo luồng quyền kình hung hãn lan tràn xông tới, máu thịt, xương cốt nửa người bên phải của Chung Nhạc đều bị nó xé rách thành mảnh nhỏ, cả người không chịu khống chế bay ngược ra ngoài.
"Hoa lạp lạp!"
Máu thịt nổ nát, văng tung tóe như mưa, tung bay khắp chốn, nhuộm đỏ cả tầng tuyết đọng trên mặt đất, thấm đẫm hình thành từng đóa hoa máu có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó đập thật mạnh xuống mặt đất!
"Làm sao. . . Có thể?"
Da đầu Chung Nhạc run lên, đối phương kinh khủng tới nỗi, chỉ dùng một quyền đã đánh cho nửa người gã triệt để tan xương nát thịt?
Phải biết rằng, dù với thân thể bất tử của gã, thì loại thương tích ở mức độ khung xương, cơ bắp đều trực tiếp bị đánh cho nổ nát thế này, cũng tương ứng với trọng thương, cần phải hao tổn lượng lớn yêu lực mới có thể khôi phục lại.
Trên thực tế, nếu một mình Chung Nhạc đối chiến với Tô Trường Không, chắc chắn gã sẽ bị đánh cho không có cả thời gian khôi phục, sẽ là một phương bị động, không ngừng chịu đòn, thân thể liên tiếp thương tổn, chỉ còn một con đường chết để đi!
Chênh lệch này quá mức to lớn, tựa như chênh lệch giữa hài nhi và người trưởng thành!
Nhưng… chỉ vẻn vẹn có hai năm thời gian, đối phương lại đạt tới loại trình độ này?
Trên thực tế, nếu Tô Trường Không vận dụng đao ý, chỉ một lần đối mặt, hắn cũng có thể đánh cho Chung Nhạc phơi thây tại chỗ. Và sở dĩ hắn không hề dùng tới sát chiêu kia, tự nhiên là muốn giữ lại một con bài chưa lật, chuẩn bị dùng để đối phó với Phong Nhật Nguyệt, đánh cho đối phương một cái trở tay không kịp!
"Một quyền. . . đánh bại Chung Nhạc?" Cảnh Ngọc kia cũng có chút hết hồn nhìn thấy Chung Nhạc bay ngược ra ngoài, nửa người trực tiếp nổ tung ra.
Loại cảnh tượng máu thịt bắn tung như mưa kia quá mức xung đột thị giác.
Phải biết rằng, thực lực của Chung Nhạc cũng sàn sàn như gã… Nói vậy, một khi gã đối mặt với người mặc hắc y đáng sợ này, tuyệt không có phần thắng!
"Khá thú vị. . . Dường như ngươi đã mạnh hơn hai năm trước rất nhiều. Ngươi tên là gì? Ngươi có tư cách khiến cho bổn tọa nhớ tên!" Lúc này, Phong Nhật Nguyệt mới mở miệng, gã tỏ ra rất có hứng thú nói.
Ở hai năm trước, tuy Tô Trường Không cũng có chút thực lực, nhưng còn chưa đủ tư cách khiến Phong Nhật Nguyệt đặt vào trong mắt. Mà một quyền vừa rồi, lại đạt tới trình độ khủng bố, khiến cho Phong Nhật Nguyệt cũng phải sợ hãi than thở về tốc độ tiến bộ của Tô Trường Không.
Chuyện này khiến gã không nhịn được, dứt khoát chủ động mở miệng, hỏi tên hắn.
"Tô Trường Không." Tô Trường Không bình tĩnh nói.
Hắn để lộ tên mình cho đối phương cũng chẳng sao, bởi vì một trận chiến này vốn được định sẵn là một hồi vật lộn sinh tử, không phải ngươi chết thì là ta sống, chỉ có người thắng mới có tư cách còn sống rời đi!
"Tô Trường Không?" Phong Nhật Nguyệt nhanh chóng đảo qua toàn bộ trí nhớ trong đầu một lần, nhưng đúng là gã chưa từng nghe nói trong bất cứ tông môn của Trung châu có tồn tại một võ giả yêu nghiệt như vậy.
Nhưng điều này cũng chẳng quan trọng.
Ở trong mắt Phong Nhật Nguyệt, một khi Tô Trường Không dám chủ động tìm tới cửa, thì đừng mơ còn sống rời đi!
Hai người đứng đối diện từ phía xa xa, giữa gió tuyết tung bay, Cảnh Ngọc cùng với Chung Nhạc đang chậm rãi tái sinh thân thể đứng nép mình vào một góc, không dám phát ra tiếng vang.
Bọn họ đều biết, thực lực của người trẻ tuổi hắc y trước mắt này, vượt quá xa bọn họ, chỉ Phong Nhật Nguyệt mới có năng lực đánh chết hắn!
"Phong đại nhân muốn ra tay rồi! Hắn chính là phó phân hội chủ, ở bên trong phân hội, chỉ có phân hội chủ Khổ Đà mạnh hơn hắn!" Cảnh Ngọc, Chung Nhạc đều thoáng kích động.
Ở bên trong phân hội, chỉ có phân hội chủ Khổ Đà mới có thể lấn át Phong Nhật Nguyệt, đám yêu võ giả còn lại đều kém hai người ấy không chỉ một cấp bậc.
Cũng chẳng trách được bọn họ, cả Phong Nhật Nguyệt lẫn Khổ Đà, đều dung hợp trung cấp Yêu Ma Tinh Hạch.
Phải biết rằng, sự chênh lệch giữa trung cấp Yêu Ma Tinh Hạch và hạ cấp Yêu Ma Tinh Hạch, chính là chênh lệch giữa hậu thiên với Tiên Thiên, tiêu chuẩn trên tất cả các phương diện thân thể bất tử, tiềm lực, yêu lực… vân vân, đều không ở cùng một cấp độ!
Lúc trước ở trong Ly Long điện, Tô Trường Không có thể dùng tu vi Khí Huyết cảnh đánh bại Chung Nhạc, nhưng đối mặt với Phong Nhật Nguyệt, dù hắn liều mạng, bất chấp tất cả tiến vào 'Ngụy Tiên Thiên' cũng khó mà chống đỡ nổi, càng đừng nói đến chuyện tạo thành uy hiếp cho Phong Nhật Nguyệt.
Bởi vậy, dù trong hai năm này, chẳng những Tô Trường Không đã bước vào Tiên Thiên cảnh, thực lực còn có tiến bộ thật lớn so với trước kia, nhưng Phong Nhật Nguyệt vẫn không cho rằng hắn có tư cách là địch với mình!
"Hô!"
Không có quá nhiều lời vô nghĩa, Tô Trường Không đã chủ động ra tay.
Chỉ thấy hắn trực tiếp tiến lên một bước, để lại một tầng dấu chân nhợt nhạt không thể nhận ra trên mặt đất phủ đầy tuyết, thân mình nhẹ nhàng như một con phi hạc, trong nháy mắt đã tiếp cận rất gần Phong Nhật Nguyệt.
Trảm Thiết Đao Pháp. Chém ngang!
Trảm Thiết đao bên hông Tô Trường Không rời khỏi vỏ, hắn xuất ra một đao bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng mang theo uy lực khiến cả thời gian cũng sinh ra hỗn loạn, thoạt nhìn rất chậm, nhưng trên thực tế, lại nhanh đến mức đã vượt qua cực hạn mà mắt thường có thể bắt giữ, làm cảm giác của những người xung quanh trở nên thất thường!
"Ừm?"
Nhưng ngay một khắc khi Tô Trường Không xuất đao, trái tim gã chợt đập nhanh lên, biểu cảm bên dưới lớp mặt nạ cũng xuất hiện một tia kinh dị.
Gã cảm nhận được nguy hiểm báo động!
Chuyện này khiến Phong Nhật Nguyệt không dám dùng cổ mình đi ngạnh kháng một đao này. Gã trực tiếp ngưng tụ yêu lực lên cánh tay phải, nâng cánh tay lên ngăn cản, đồng thời nhanh chóng lùi lại, thoát ra!
Một đao nhìn như đơn giản này, lại kinh khủng tựa như có thể trảm liệt thiên địa (chém vỡ đất trời), cứng rắn xé rách yêu lực hùng hậu bao phủ trên cánh tay của Phong Nhật Nguyệt, đánh thẳng vào cánh tay gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận