Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 585 - Ta Không Có Ác Ý…

"Có lẽ cấm địa Thiên Tàm động ở hậu sơn Linh Đạo tông, chính là nơi bế quan của Kỳ Thạch lão nhân, ở nơi này có một võ giả đã đạt tới Khí Huyết cảnh đỉnh phong canh gác, cách ba ngày một lần, đều có đệ tử chuyên môn tới phía trước cửa hang Thiên Tàm động đưa tửu thủy, đồ ăn!"
Mà Tô Trường Không cũng tìm được nơi bế quan của Kỳ Thạch lão nhân. Trong khoảng thời gian này, hắn còn biết được thời gian quy luật đưa cơm của đệ tử, cùng với lực lượng thủ vệ canh gác cấm địa.
"Đêm nay. . . tới Thiên Tàm động xem sao."
Tô Trường Không trở lại bên trong tiểu trấn, ban ngày hắn ngủ trong khách sạn, tĩnh dưỡng tinh thần cho thật tốt, đã quyết định đêm nay phải đến Thiên Tàm động thăm dò tình huống.
Lúc đêm khuya, phía trên một sơn động tựa vào núi, cũng chính là cấm địa hậu sơn của Linh Đạo tông, có viết ba chữ to 'Thiên Tàm Động'.
Mà ở lối vào sơn động, có một nam nhân khôi ngô đang yên tĩnh ngồi xếp bằng.
Nam nhân khôi ngô này mang trên mình khí tức bất phàm. Căn cứ theo cảm giác linh khí của Tô Trường Không, xung quanh nam nhân khôi ngô này có hội tụ, lưu động lượng linh khí rất lớn, tuyệt đối là tồn tại đã đạt tới Khí Huyết cảnh thập nhị biến đỉnh phong, không hề thua kém Hồng Chấn Tượng lúc trước.
Cả hai đều thuộc về tồn tại chỉ cần có một luồng Tiên Thiên chi khí, sẽ có tỷ lệ đại khái phá vỡ được bình cảnh mà bước vào hàng ngũ cường giả Tiên Thiên cảnh!
Mà căn cứ theo vài đoạn đối thoại hắn nghe được từ đệ tử Linh Đạo tông mấy lần đến đây đưa cơm, Tô Trường Không đã biết nam nhân khôi ngô này tên là Càn Duệ, thân phận địa vị cực cao, gần với số ít người tồn tại cao tầng bên trong Linh Đạo tông, mà gã tọa trấn canh gác Thiên Tàm động, để phòng ngừa có người quấy rầy Kỳ Thạch lão nhân bế quan.
"Chỉ còn cách động thủ chế phục hắn trước!" Tô Trường Không nấp đằng sau một khối nham thạch nhô lên, trong lòng thầm nghĩ.
Nếu hắn trực tiếp hiện thân, chỉ sợ không đợi hắn tỏ rõ ý đồ, Càn Duệ này đã tưởng địch nhân xâm lấn mà ra tay rồi, lại lỡ như hai người gây nên động tĩnh quá lớn, làm kinh động những người khác Linh Đạo tông, thậm chí là Tiên Thiên võ giả như tông chủ Hách Liên Nguyên, sẽ phiền ghê lắm, cho nên hắn nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình chế phục Càn Duệ đang canh gác Thiên Tàm động trước!
"Ừm?"
Tại lối vào Thiên Tàm động, tráng hán khôi ngô Càn Duệ đang nhắm mắt an tĩnh tu hành, đột nhiên, gã có chút cảnh giác, vội vàng mở mắt, ngay sau đó là rơi vào sửng sốt.
Bởi vì ở cách đó không xa, có một con linh lộc với bộ lông màu trắng đang chạy tới nơi này, tốc độ cực nhanh, bộ lông màu trắng thần tuấn dị thường, thậm chí còn mang theo một luồng linh khí!
"Con hươu này tới đây kiểu gì vậy?" Càn Duệ thoáng sững sờ, ngây ngốc, nhưng chớp mắt sau, con ngươi lập tức co rút lại: "Không tốt!"
Giây tiếp theo, tại lúc linh lộc tới gần gã trong phạm vi mấy trượng, thân thể nó vặn vẹo, biến hóa cực nhanh, từ lúc ban đầu là linh lộc cả người lẫn vật đều vô hại biến thành một con cự viên lông vàng thân cao hơn trượng.
Cự vượn này cũng không phải vật còn sống, trên thân thể hiện ra trạng thái nửa trong suốt, là hư ảnh!
"Hưu!"
Cự viên lông vàng vừa xuất hiện, một bàn tay to đã lao đến như tia chớp, chụp thẳng vào bả vai Càn Duệ.
Biến hóa này phát sinh quá đột ngột, lúc trước Càn Duệ đang tu luyện, căn bản không nghĩ đến có người sẽ lẻn vào cấm địa Linh Đạo tông, còn ra tay với mình!
"Tạp tạp!"
Một chưởng này bắt được bả vai Càn Duệ, một luồng lực lượng lớn áp chế, khiến cho khung xương trên người gã đều không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng vang răng rắc.
"Người nào? Khốn nạn!" Càn Duệ kinh sợ vô vàn, gã vội vàng muốn rống giận, muốn toàn lực thúc giục, bùng nổ khí huyết chống lại.
Nhưng một bàn tay to khác hư ảnh cự viên đã vươn tới, bàn tay rộng lớn bắt được khuôn mặt, bịt kín miệng của gã lại, cái mũi cũng bị che đi, không phát ra được một chút âm thanh nào.
"Ta không có ác ý, không muốn đả thương người, nếu ngươi la to, ta có thể ngăn ngươi lại trước khi ngươi kịp phát ra tiếng nào, hi vọng ngươi đừng làm chuyện điên rồ!"
Mà một âm thanh lạnh lùng vang lên, khiến cho Càn Duệ vốn đang muốn liều mạng giãy giụa, không tự chủ được, phải ngừng lại.
Càn Duệ có thực lực không kém, nếu không phải người có lòng đối phó với kẻ vô tâm, và Tô Trường Không ra tay đánh lén, phỏng chừng muốn bắt được gã cần phải gây ra động tĩnh không nhỏ.
Càn Duệ không phải thằng ngốc, người thần bí đột nhiên xâm nhập cấm địa hậu sơn này có thể dễ dàng ra tay chế phục gã, hiển nhiên, đối phương muốn giết gã cũng không cần tốn quá nhiều khí lực, không bằng cứ làm rõ mục đích của đối phương trước đã!
Tô Trường Không thấy Càn Duệ đã ngừng giãy giụa, ý niệm khẽ động, hư ảnh cự viên buông lỏng ra bàn tay đang bịt chặt gương mặt gã ra, nhưng một bàn tay vẫn đặt trên vai Càn Duệ như cũ, áp chế gã.
Mà tới lúc Càn Duệ mới nhìn rõ phía sau lưng hư ảnh cự viên, nơi ấy có một thanh niên khóe mắt hẹp dài, sắc mặt tái nhợt đang đứng thẳng.
"Đây. . . Đây là võ công gì? Chẳng lẽ là. . . Tiên Thiên võ giả? Còn là Tiên Thiên võ giả có thể vận dụng thiên địa linh khí!"
Mà Càn Duệ cũng có chút hết hồn, hiển nhiên hư ảnh cự viên kia là võ công nào đó cực kỳ cao thâm huyền ảo, và ở trong mắt Càn Duệ, người kỳ lạ như thế, hơn phân nửa chính là Tiên Thiên võ giả, còn không phải tồn tại mới vào Tiên Thiên!
Bởi vì trên thực tế, không phải tất cả Tiên Thiên võ giả đều có thể vận dụng thiên địa linh khí bên ngoài.
Rất nhiều võ giả mới bước vào Tiên Thiên cảnh, đều chỉ có thể luyện hóa được thiên địa linh khí nhằm cường hóa bản thân, mà không thể vận dụng thiên địa linh khí. Chuyện này cần thiên phú cực cao, cùng thời gian tìm tòi không ngắn.
Ví dụ như Xích Cáp Đồ lúc trước, gã thuộc loại mới vào Tiên Thiên, chưa tiếp xúc đến quá trình vận dụng thiên địa linh khí, chỉ có thể nói là trình độ cực kỳ bình thường trong Tiên Thiên cảnh!
"Các. . . Các hạ là người phương nào? Vì sao phải xâm nhập vào Linh Đạo tông ta?" Càn Duệ cũng là võ giả từng chứng kiến nhiều sóng gió, gã lập tức đè thấp âm thanh dò hỏi, không dám cố ý phát ra tiếng vang lớn, sợ chọc giận Tô Trường Không, lại bồi thêm tánh mạng của chính mình.
"Ta không có ác ý, ta chỉ đến gặp mặt Kỳ Thạch lão nhân, hẳn là người đang bế quan ở trong này?" Tô Trường Không nói, hắn nhìn về phía sơn động rộng lớn, mở miệng nói.
Càn Duệ nghe vậy, lại có chút giật mình, lập tức nói: "Sư phụ ta bế quan ở trong đó, đang tới thời khắc mấu chốt, ngươi không thể quấy nhiễu người!"
Càn Duệ chịu trách nhiệm canh gác Thiên Tàm động nhưng chính gã cũng có một thân phận khác, là đồ đệ của Kỳ Thạch lão nhân.
Tô Trường Không nhíu mày, hắn trầm ngâm một lúc lâu, đứng trước cửa hang, thử thăm dò gọi với vào bên trong: "Vãn bối Tô Hạc Lai, là người được Hoa Thiện y sư giới thiệu tới, mời Kỳ Thạch tiền bối ra gặp mặt vãn bối!
"Tô Hạc Lai? Là thanh niên tìm sư phụ ta nhờ nối liền kinh mạch một đoạn thời gian trước kia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận