Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 559 - Còn Chưa Tới Thời Điểm Tuyệt Vọng…

"Không bằng ta cứ. . . dung nhập Yêu Ma Tinh Hạch như Hồng thống lĩnh?" Thậm chí trong đầu Tô Trường Không còn không thể ức chế nổi, đã hiện lên ý niệm này.
Một khi dung nhập Yêu Ma Tinh Hạch, chẳng những bản thân hắn có thể khôi phục lại, thậm chí còn có được thân thể bất tử mà Nhân tộc không thể đạt tới, thực lực cũng tăng mạnh, vượt qua trước kia!
"Không được. . . Ta cần phải bình tĩnh."
Rất nhanh, Tô Trường Không đã cứng rắn ép chính mình phải bình tĩnh xuống.
Dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch cũng không phải là trăm phần trăm thành công, thậm chí xác suất thất bại còn lớn hơn thành công.
Lỡ như thất bại, hắn tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ, mà thành công rồi, hắn cũng phải biến thành yêu ma, tính tình đại biến, lúc đó còn có thể gọi là chính mình nữa sao?
"Còn chưa tới thời điểm tuyệt vọng. . . thế gian này có võ giả, có yêu ma, thì kiểu gì cũng có thiên tài địa bảo làm cho người ta tái tạo thân thể!" Tô Trường Không tỉnh táo lại, âm thầm nói.
Mục tiêu của hắn là theo đuổi cảnh giới trường sinh bất tử, kể cả khi hiện giờ gặp phải đả kích không nhỏ, nhưng nếu bản thân bị đả kích này đánh bại, hắn còn có tư cách gì để theo đuổi loại cảnh giới này?
Thế gian này còn có loại sinh vật chém đầu không chết như yêu ma, thì kiểu gì cũng có phương pháp hoặc thiên tài địa bảo có thể kết nối kinh mạch đã gãy lìa!
"Cứ tĩnh dưỡng ổn thỏa thân thể đã, cân nhắc những chuyện khác sau." Trong lòng Tô Trường Không yên lặng nói.
"Chi nha!"
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Tô Trường Không không cần nhìn, cũng có thể đoán ra người vừa vào là Bùi Dương.
"Tô tiên sinh. . . Ngươi tỉnh rồi?” Bùi Dương nhìn thấy Tô Trường Không hơi hơi nghiêng đầu, cũng nhẹ nhàng thở ra nói.
"Ừm." Tô Trường Không lên tiếng.
Bùi Dương có chút áy náy nói: "Tô tiên sinh, ta thay thế Đại Phong thiết kỵ, thậm chí toàn thể dân chúng từ già đến trẻ trong Đại Phong châu thành đều cảm kích những chuyện ngươi đã làm. Ngươi có bất cứ yêu cầu gì, nếu Bùi mỗ có thể làm, tuyệt không chối từ!"
Đúng là Bùi Dương rất cảm kích Tô Trường Không. Nếu lúc ấy Tô Trường Không không đánh chết Xích Cáp Đồ, chỉ cần nghĩ cũng biết hậu quả không chịu nổi. Phỏng chừng phe bọn họ khó tránh khỏi một hồi đại bại, sẽ chết thực thảm trọng. Chưa hết, hẳn là Xích Cáp Đồ này còn có mục đích gì khác, chưa biết chừng nguy cơ này sẽ lan đến Đại Phong châu thành.
"Chờ thân thể của ta tốt hơn một chút. . . Hãy đưa ta trở về Thanh Đằng trang viên, nghĩ ngơi tĩnh dưỡng đi." Tô Trường Không chỉ đơn giản nói như vậy, cũng không oán trời hay trách đất, toàn lực chiến một trận cùng Xích Cáp Đồ là sự lựa chọn của chính hắn.
"Được." Đương nhiên Bùi Dương cũng gật đầu đáp ứng, đồng thời trong lòng gã cũng có chút kính nể đối với tâm tính của Tô Trường Không.
Từ một yêu nghiệt võ đạo biến thành một phế nhân kinh mạch đứt đoạn, nhưng Tô Trường Không vẫn có thể duy trì bình tĩnh, không hề gục ngã hay tuyệt vọng, có thể đạt tới thành tựu như vậy ở độ tuổi này, đúng là không phải phàm nhân có thể sánh bằng!
Tô Trường Không yên tĩnh nghỉ ngơi hồi phục tại Lạc Nhật quan ải, hết thảy những người tới thăm viếng đều bị từ chối. Ngày thường cũng chỉ có Địch Ngân có quen biết với Tô Trường Không tới nơi này phụ trách chăm lo bữa ăn sinh hoạt cho hắn.
Mà trong thời gian ở Lạc Nhật quan ải, Tô Trường Không cũng biết huyết chiến lần này đã chấm duwstr. Đại Phong thiết kỵ tổn thất ít hơn Hung Lang Man tộc bên kia rất nhiều, có thể nói là một hồi đại thắng!
Nửa tháng trôi qua, gần như những vết thương trên người Tô Trường Không đã khép lại, chỉ còn một vài vết sẹo nhợt nhạt, nhưng kinh mạch gãy lìa lại không thể nối liền chỉ thông qua quá trình chữa trị đơn giản như vậy.
Tô Trường Không cảm thấy thân thể đã tốt hơn rồi, cũng điệu thấp cưỡi lên xe ngựa, được Địch Ngân hộ tống, rời khỏi Lạc Nhật quan ải, quay trở về Thanh Đằng trang viên tại Đại Phong châu thành tiếp tục nghỉ dưỡng.
"Tô tiên sinh. . . Ngươi cẩn thận một chút." Địch Ngân thật cẩn thận, muốn nâng Tô Trường Không xuống xe ngựa.
"Ta còn chưa tới loại tình trạng đó." Tô Trường Không lắc đầu, không để Địch Ngân nâng, mà tự mình theo bậc thang trên xe ngựa, đi bước một xuống, nhưng chỉ vài động tác đơn giản này, lại khiến hắn mệt đến thở hồng hộc, thân thể lung lay sắp đổ.
Kinh mạch gãy lìa, ngay cả đi đường cũng giống như khiêu chiến cực hạn của chính mình, tùy tiện thao tác quá rộng, đều sẽ khiến trong cơ thể bộ truyền đến từng cơn đau đớn.
"Tô tiên sinh. . . Cứ cách vài ngày ta sẽ đến thăm ngươi." Địch Ngân tiễn Tô Trường Không tới Thanh Đằng trang viên, lại khuân vác tất cả hành lý của hắn vào trong, sau đó để lại một câu mới rời đi.
Gã cũng không nhịn được khẽ thở dài, trong lòng hiểu rất rõ người trẻ tuổi hơn bản thân rất nhiều này, có phẩm chất khiến người khác kính nể tới mức nào.
Hắn ngụy trang thành Hồng Chấn Tượng tham dự Lạc Nhật huyết chiến, lại làm được chuyện mà ngay cả Hồng Chấn Tượng cũng bó tay, nhưng kết cục của hắn, không khỏi khiến người ta thở dài!
Địch Ngân cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Tô Trường Không, kỳ vọng hắn có thể đạt được cơ duyên, thay đổi tình huống hiện giờ!
Tô Trường Không trở lại Thanh Đằng trang viên, trong lòng đầy bất đắc dĩ, lại không khỏi thở dài. Hắn có cảm giác hiện giờ, bản thân đã biến thành một hài nhi mới học đi đường, hoặc là một lão nhân già cả gần đất xa trời, phỏng chừng việc nặng nhất có thể thực hiện được cũng chỉ là quét rác mà thôi!
Về phần luyện võ? Lúc này, kể cả dưỡng sinh quyền có yêu cầu cực thấp đối với tố chất thân thể cũng không luyện được!
Lại nói, sau khi Tô Trường Không trở lại Thanh Đằng trang viên, tiếp tục tĩnh dưỡng thân thể, đồng thời hắn cũng không nhàn rỗi.
"Tuy thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng đầu của ta lại chẳng làm sao. . . Có thể tìm hiểu Hóa Ý Ma Hình Công kia một chút."
Ba ngày sau khi Tô Trường Không trở lại Thanh Đằng trang viên, hắn ngồi dựa vào ghế nằm, cố hết sức nâng một viên cầu màu đen sẫm lên.
Đúng là quả cầu thủy tinh truyền thừa, hắn từng đạt được sau khi đánh chết Ma Ảnh lúc trước, trong đó ẩn chứa Thần Ý đồ của Hóa Ý Ma Hình Công, lại bởi vì năng lượng của thứ này hữu hạn, số lần tìm hiểu hữu hạn, cho nên Tô Trường Không chuẩn bị chờ sau khi giá trị tiềm năng của bản thân tăng cao thêm một chút mới đi nghiên cứu.
Hiện giờ, Tô Trường Không đã luyện Đạo Dẫn Thuật đến bát cảnh, giá trị tiềm năng cũng cao tới 42 điểm, lại trong quãng thời gian nhàn rỗi không có việc gì làm, hiển nhiên hắn muốn cẩn thận nghiên cứu một phen!
Sinh mệnh không ngừng, tiến bộ không đứt!
"Tê!"
Tô Trường Không thử điều động một tia chân khí, chân khí chảy xuôi qua những kinh mạch gãy lìa, cơn đau khiến Tô Trường Không vội vàng hít thật sâu một hơi khí lạnh, nhưng hắn cố nén đau đớn, vẫn cố gắng điều khiển một tia chân khí cực kỳ mỏng manh rót vào bên trong quả cầu thủy tinh màu đen trên tay.
Kinh mạch gãy lìa, hiện giờ Tô Trường Không muốn điều động chân khí cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Hô!
Cũng may sau khi chân khí được rót vào bên trong quả cầu thủy tinh truyền thừa, quả cầu thủy tinh màu đen lập tức nở rộ quang mang u ám, tỏa ra sương khói màu đen nhàn nhạt, hình thành nên một tấm đồ án thay đổi liên tục ở phía trên quả cầu thủy tinh, đúng là Hóa Ý Ma Hình Công bên trong Thần Ý đồ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận