Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 344 - Điều Kiện Không Thể Nhận Lời!!!

Lúc này coi như Tư Không Chiến ăn mặc khá gọn gàng, nhưng cả người cực kỳ suy yếu, cũng gầy đi một vòng lớn, gần như có thể nhìn thấy xương gò má, nét mặt vô cùng tiều tụy, ngón út bên tay trái còn bị người ta chặt đứt tận gốc.
Tư Không Chiến bị bắt giữ và tống giam hơn nửa năm ở bên trong U Hồn đoàn, tự nhiên không phải đi hưởng phúc, mà đã nhận hết tra tấn rồi.
"Nhị muội! Phụ. . . Phụ thân?"
Tư Không Chiến thấy được Tư Không Hoàng, hai vị đường chủ, cũng thấy được Tô Trường Không đã cải trang thành Tư Không Dũng, hắn lập tức rơi vào trong kinh ngạc, vừa cảm thấy khó có thể tin vừa không cách nào kìm nén được lo lắng, suy tư.
Đúng là đám người Tô Trường Không đã đến đây thật!
Chỉ có ba bốn người bọn họ lại dám xâm nhập vào bên trong U Hồn đảo… Chuyện này quá mức nguy hiểm, chẳng khác nào hành vi dê vào miệng hổ mà!
Tư Không Hoàng vội vàng đứng dậy đi lên kiểm tra tình huống của Tư Không Chiến, đám hải khấu kia cũng không ngăn cản.
"Các ngươi. . . Không nên tới." Tư Không Chiến cười khổ nói.
Đồng thời trong lòng hắn cũng có chút cảm động. Tư Không Hoàng làm vậy, cũng là hợp tình hợp lý nhưng Tô Trường Không dám giả mạo Tư Không Dũng đến đây, tuyệt đối là xả thân, không màng nguy hiểm!
Tô Trường Không nhìn thấy Tư Không Chiến còn sống sót, cũng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Vị đại ca tiện nghi này đã ăn không ít đau khổ, nhưng tóm lại vẫn còn sống.
"Tư Không bang chủ, chúng ta đã đưa quý công tử đến đây, hai bên cũng nên tới bàn điều kiện để các ngươi rời khỏi nơi này đi." Lúc này Lệ Hồn mở miệng.
"Nói đi." Tô Trường Không tỏ ra rất bình tĩnh.
Lệ Hồn cười: "Thứ nhất, Cự Kình bang nhượng lại Xích Vũ hàng lộ và Loan Phong hàng lộ (đường hàng hải)."
Nghe vậy, sắc mặt đám người Tư Không Hoàng đều khẽ biến, hai tuyến đường hàng hải này vốn là tuyến đường giao thông quan trọng bên trong Lam Vũ hải. Từ trước đến nay, rất nhiều thương thuyền đều đi qua đi lại trên hai tuyến đường này. Nếu bảo bọn họ nhượng lại chúng, cũng tương đương với cắt đứt gần nửa con đường kiếm tiền của Cự Kình bang!
"Thứ hai, chín phần chiến thuyền của Cự Kình bang đều phải nhượng lại cho chúng ta!" Lệ Hồn tiếp tục nói.
Không có chín phần chiến thuyền, Cự Kình bang sẽ không còn chút lực uy hiếp nào ở bên trong Lam Vũ hải.
"Thứ ba, những người còn lại đều có thể rời đi, riêng Tư Không bang chủ ngươi cần tạm thời ở lại U Hồn đảo chúng ta làm khách, chờ hết thảy đều giao dịch xong, Tư Không bang chủ có thể tùy ý rời đi." Lệ Hồn nói.
Đương nhiên, điều kiện này đưa ra chỉ để đảm bảo Cự Kình bang sẽ ngoan ngoãn làm theo ước định.
Tô Trường Không cười cười: "Những điều kiện này. . . Bổn tọa không đồng ý bất cứ một điều nào! Bổn tọa ở trong này, xem các ngươi. . . Ai có thể làm khó dễ được ta!"
Mấy chữ này vang lên không lớn, nhưng lại mang theo một loại khí phách ‘có ta ở đây, xem ai dám ý kiến’ (nguyên văn là xá ngã kỳ thùy – nghĩa của nó là gặp được chuyện nên làm, tuyệt đối không nhượng bộ).
Lệ Hồn vẫn tươi cười như cũ, nhưng gương mặt tươi cười của hắn càng ngày càng lạnh như băng, trong lòng hắn cũng biết Tư Không Dũng này không dễ dàng chịu khuất phục như vậy, nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần bắt sống hoặc là giết Tư Không Dũng, vẫn có thể hủy diệt Cự Kình bang ngay trong ngày hôm nay!
Không khí trên đài đọng lại, hết sức căng thẳng!
"Nạp mạng đi!" Rất nhanh đã có một người dẫn đầu làm khó dễ, đánh vỡ sự yên tĩnh của nơi này.
Đó chính là Độc Nhãn Ưng Dương kia!
Sắc mặt Ưng Dương đầy dữ tợn. Ở thời kỳ thiếu niên, hắn từng bị Tư Không Dũng đánh bại, còn vì vậy mà mất đi một con mắt. Đây là nỗi sỉ nhục suốt đời của hắn. Hai mươi năm qua, hắn vẫn một mực cần tu khổ luyện, làm mạnh mẽ bản thân, chỉ hy vọng một ngày kia có thể tìm Tư Không Dũng báo thù, rửa sạch khuất nhục!
"Oanh!"
Không khí kịch liệt run rẩy, cả người Ưng Dương bùng nổ khí huyết nồng hậu, toàn thân lập tức đánh tới Tô Trường Không đối diện.
Giữa hai người chỉ cách một cái bàn, nó trực tiếp bị lần va chạm này làm vỡ nát, cả người Ưng Dương giống như một con cự thú đang tức giận, hai tay biến thành chộp, tựa như ưng trảo hung hăng chụp vào mặt Tô Trường Không, muốn xuyên thủng qua đầu lâu của hắn, móc con mắt bên trong ra.
Ưng Dương đã dẫn đầu làm loạn, cũng dứt khoát ra tay thật hung ác, vừa lên là vận dụng toàn lực, nhưng ở trong mắt Tô Trường Không, hành động của Ưng Dương chính là đang muốn chết!
"Ca sát!"
Hai trảo của Ưng Dương lập tức lao tới, xuyên thủng đầu Tô Trường Không, nhưng chẳng qua đó chỉ là một hư ảnh mà thôi.
Con ngươi Ưng Dương co rút lại, thậm chí hắn còn không thấy được Tô Trường Không đã biến mất ra sao và dời đi khi nào!
Ngũ Cầm Hí. Đoạt Mục Hạc!
Tô Trường Không thi triển Hạc Hí trong Ngũ Cầm Hí, cả người tựa như linh hạc bay múa, kình lực của Hạc Hí mau lẹ không một tiếng động, vừa tránh đi trảo kích của Ưng Dương đồng thời cũng xuất hiện ở góc chết thị giác của đối phương, một bàn tay phải vô thanh vô tức vươn tới, ngón trỏ ngón giữa gấp khúc tạo thành dạng móc câu, dùng sức móc một cái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận