Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 178: Sợ Hãi Khi Cận Kề Với Cái Chết!!!

Tô Trường Không không có ý định tạm dừng.
Sau khi hắn nương theo tụ nỗ phối hợp cùng Phí Huyết tán, chỉ một lần hành động đã đánh tan Lưu Bách Nhận, hắn trực tiếp dùng tay trái bắt lấy trường kiếm đang cắm trên vai phải, lạnh lùng rút nó ra.
Máu tươi văng phun tung toé khắp nơi, khiến áo bào của thanh niên áo trắng đều nhiễm đầy hoa máu.
"Phốc xuy!"
Tô Trường Không nâng tay xuất ra một kiếm, thanh niên áo trắng đã bị dọa sợ vỡ mật kia vẫn đứng ngơ ngác sững sờ không có phản ứng gì, trực tiếp bị một kiếm này dễ dàng chém bay đầu.
"Còn thừa lại một tên!" Ánh mắt tràn ngập sát khí của Tô Trường Không nhìn về phía nam tử áo lam còn sót lại.
Ngay sau đó, hắn cầm kiếm đi về phía tên kia, dù miệng vết thương vẫn còn đang phun máu, nhưng luồng sát khí đậm đặc kia không hề bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn gần như ngưng kết thành thực chất.
"Lưu hương chủ... Đã chết?"
Toàn thân nam tử áo lam run lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được cùng sợ hãi. Hắn không thể ngờ nổi, Lưu Bách Nhận rõ ràng là võ giả đã đạt tới Khí Huyết cảnh, vậy mà vẫn bị Tô Trường Không đánh chết ở ngay trước mặt hắn…
Bộ khung xương gãy lìa đứt đoạn còn ngay kia, cả hình ảnh con mắt bắn ra bên ngoài làm hàm răng hắn run lên cầm cập, hai chân như nhũn ra!
"A!"
Giờ phút này đối mặt với Tô Trường Không đang từng bước tới gần, chữ ‘ dũng ’ trong lòng nam tử áo lam vốn là võ giả Thần Dũng cảnh kia, đã hoàn toàn biến mất đâu không thấy, có chăng chỉ là sợ hãi vô biên…
Hắn không nhịn được hét lên một tiếng đầy kinh hoàng rồi xoay người bỏ chạy.
Tất cả đồng bạn, ngay cả Lưu Bách Nhận vốn là võ giả Khí Huyết cảnh cũng bị Tô Trường Không chém bay đầu tại chỗ.
Chuyện này gây cho hắn rung động quá lớn! Không cách nào thừa nhận nổi!
Trên thực tế, cùng là Thần Dũng cảnh nhưng giờ phút này Tô Trường Không đã bị thương không nhẹ, nếu nam tử áo lam kia chịu liều chết chiến một trận, có lẽ hắn sẽ giành được phần thắng không nhỏ…
Nhưng trong lòng hắn đã bị sợ hãi giăng đầy, đầu óc không còn suy nghĩ được điều gì khác ngoài xoay người chạy trốn. Và chính hành động theo bản năng ấy đã khiến hắn giao hoàn toàn phía sau lưng, cũng như tánh mạng của chính mình lên tay Tô Trường Không.
Tô Trường Không mạnh mẽ thúc giục chân khí, hai chân đạp một cước, như ác hổ bổ nhào tới, đuổi theo nam tử áo lam vừa chạy được hai ba trượng kia, tay trái nắm trường kiếm hung hăng đâm vào ngực hắn.
"Phốc xuy!"
Nam tử áo lam cảm nhận được cơn đau đớn truyền tới từ phía sau lưng và trước ngực. Thân kiếm dài nhỏ đâm thủng trước ngực, trái tim cũng bị chọc xuyên qua.
Hắn vừa chạy được vài bước, toàn thân đã yếu đuối, không còn sức lực nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trừng trừng, khí tức nhanh chóng tiêu tán.
"Hô hô hô!"
Mãi cho đến khi Tô Trường Không đã đánh chết nam tử áo lam nọ, hắn mới thở ra một hơi thật dài, ngừng thúc giục Quy Tức chân khí, đặt mông ngồi trên mặt đất, hà miệng to thở hào hển, cả người mồ hôi như mưa, y phục ướt đẫm, trái tim bang bang nhảy loạn, như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực!
Hắn rơi vào tình trạng như vậy, không chỉ vì lúc này thể lực, chân khí đã tiêu hao gần như cạn kiệt, thân thể rơi vào kỳ suy yếu, còn bởi vì… sợ hãi!
Đúng, hắn sợ hãi khi đối diện với tử vong!
"Nếu... Lưu hương chủ này mặc nội giáp, hoặc là có khổ luyện ngạnh công như Thạch Tử Kiên thì… người chết chính là ta!"
Trái tim Tô Trường Không vẫn còn nhảy lên không thôi.
Hắn không hề có loại cảm giác này khi đối mặt với Thạch Tử Kiên, bởi vì hắn là người chủ động phóng tới, đã có chuẩn bị tâm lý với hết thảy những tình huống có thể xảy ra.
Nhưng lần này lại khác.
Hắn bị Vương Vân phản bội, rồi rơi vào cạm bẫy mai phục, gặp phải Lưu hương chủ cầm đầu mấy cao thủ Hắc Liên giáo cùng vây giết hắn.
Hết thảy những chuyện này đều nằm ngoài dự đoán của Tô Trường Không.
Nói cách khác, đây là lần đầu tiên hắn chân chính rơi vào nguy cơ sinh tử.
Để giờ này, khi mọi chuyện đã kết thúc, hắn bắt đầu ngồi lắng lại, ôm tâm lý nghĩ mà sợ, chưa thể thoát ra…
Nếu trước đó, hắn chưa hoàn tất quy trình điều phối ra Phí Huyết tán, hoặc chưa tạo ra tụ nỗ… Thì hiện giờ hắn đã bỏ mạng từ lâu rồi!
"Thực lực... Chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể ứng đối với hết thảy những chuyện ngoài ý muốn!" Tô Trường Không yên lặng nói thầm. Qua chuyện lần này, hắn lại càng thêm khát vọng với mục tiêu biến cường (trở nên mạnh mẽ hơn).
Nghỉ ngơi một lát, Tô Trường Không đã bình phục lại một chút tâm trạng, hắn dùng y phục tùy tiện băng bó một chút vết thương trên cánh tay phải, sau đó ngồi xếp bằng điều tức.
Chừng nửa canh giờ sau, Tô Trường Không phun ra một ngụm khí màu lam nhạt, trạng thái đã khôi phục lại một chút.
Vừa rồi hắn đã trúng một kiếm của Lưu Bách Nhận, cũng may vị trí thương tổn không nằm ở nơi yếu hại, trên thực tế bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.
Hắn mệt mỏi, phần nhiều là vì hao tổn trên phương diện thể lực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận