Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 411 - Ngày Rằm Mười Lăm, Đông Lâm Sơn!!!

Hiện giờ Tô Trường Không đã đạt tới bát cảnh Phong Lôi Tiễn Thuật, không bắn thì thôi, bắn là sẽ trúng, mũi tên bay đi lại yên tĩnh không một tiếng động, uy lực mạnh kinh người. Cho nên đám cường đạo kia, không cần biết là trốn hay là tránh né, đều có chung một kết cục: chết.
"Đi mau! Đi mau! Tiểu tử này thật hung ác, nhất định muốn chém tận giết tuyệt sao?" Trong lòng thủ lĩnh đám cường đạo, là nam nhân tên Trương Hành Vân kia, lập tức hoảng sợ, lúc này hắn đang liều lĩnh triển khai thân pháp, bỏ chạy về phía xa xa, bất chấp sống chết của những người khác.
"Hưu!"
Bất chợt, từ sau lưng truyền đến một loại cảm giác băng hàn chạy dọc sống lưng, Trương Hành Vân hiểu, là thiếu niên mặc hắc y kia đang nhìn chằm chằm vào hắn!
"Phá Vân Chưởng!"
Tóc gáy sau lưng hắn dựng thẳng đứng, da đầu run lên, toàn thân rét lạnh như rơi vào hầm băng. Trong khoảnh khắc sinh tử, khí huyết quanh thân hắn điên cuồng bùng nổ, ngưng tụ thành một tầng sa mỏng, trong miệng phát ra tiếng hét điên cuồng, dứt khoát xoay người lại đánh ra một chưởng, muốn đánh tan mũi tên đang trùng kích tới.
"Đùng!"
Nhưng ngay khi tiễn chưởng va chạm, Trương Hành Vân cảm thấy mũi tên vốn nhẹ nhàng linh hoạt kia, lại ẩn chứa lực lượng tựa lôi đình nổ tung ra.
Và trong tiếng bạo phát, tầng Khí Huyết Bạc Sa bao phủ bên ngoài thân thể hắn bị xuyên thấu trong nháy mắt, một bàn tay trực tiếp tứ phân ngũ liệt, máu thịt bay tứ tung. Thế nhưng uy thế của mũi tên nọ không giảm, dứt khoát xỏ xuyên qua thân thể hắn, phá tung ra một lỗ hổng có kích cỡ bằng miệng bát!
Hai mắt Trương Hành Vân trợn trừng trừng, rơi thẳng xuống mặt đất.
Hắn chính là võ giả Khí Huyết cảnh có thể lấy một địch trăm đó nhưng vừa đối mặt với thiếu niên mặc hắc y kia, lại chưa làm rõ được vị trí của đối phương, thậm chí còn chẳng có chút lực chống cự nào, chỉ trong nháy mắt đã bị bắn chết rồi?
Và trong đám cường đạo đang chạy trốn bốn phía kia, có rất nhiều cường đạo Nội Tráng cảnh, một giây có thể chạy ra hơn mười thước nhưng dù bọn chúng có nhanh nữa cũng không thể nhanh bằng mũi tên của Tô Trường Không.
Đương nhiên không đợi bọn họ chạy xa thêm mấy trượng, đã phơi thây tại chỗ!
"Tha mạng. . . Hảo hán xin tha mạng!"
Cũng có cường đạo bị dọa đến sụp đổ, không hề chạy trốn, ngược lại còn trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, kêu khóc cầu xin tha thứ, buông tha cho chống cự, hi vọng lấy hành động này có thể bảo trụ được một mạng.
"Hưu hưu hưu!"
Nhưng câu trả lời lại là từng mũi tên phá không lao tới, không chút lưu tình, dứt khoát bắn chết bọn họ tại chỗ!
Không bao lâu sau, vùng hoang vu này lại một lần nữa bình tĩnh xuống, chỉ xuất hiện thêm ba mươi khối thi thể mà thôi.
Tô Trường Không chậm rãi đi tới, ra tay tìm tòi trên thi thể, đồng thời thu những mũi tên của mình trở về.
Những xạ thủ bình thường, cho dù tiễn thuật không tầm thường, cũng rất khó làm được như Tô Trường Không, một mình bắn chết hơn ba mươi người khác, không cho bọn họ có bất cứ cơ hội chạy trốn nào.
Chỉ có thể nói, tiễn thuật của Tô Trường Không đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, nền tảng của bản thân hùng hậu, có khả năng xuất tên hàng loạt, mới làm nên thành tựu này.
Không chút khoa trương nào khi nói rằng, dựa vào chiêu thức tiễn thuật ấy, Tô Trường Không hoàn toàn có thể tung hoành khắp Mặc Lâm phủ thành, khó ai ngăn cản nổi!
Và một mình hắn còn đáng sợ hơn mười mấy, hai mươi giá Thần Tí nỗ!
Nhưng với Tô Trường Không, chuyện dễ dàng giết sạch đám cường đạo này lại chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi.
Kỳ thực, một đường đi tới tận đây, cũng có rất nhiều cường đạo thấy hắn lẻ loi một mình, đã động tâm tư, nhưng kết quả đều là chết dưới tay hắn.
Từ trên người đám cường đạo ấy, Tô Trường Không đã thu hoạch được hơn ba nghìn lượng ngân phiếu, tám phần trong đó đều đến từ tên cầm đầu Trương Hành Vân kia.
Tuy mấy ngàn lượng bạc này chẳng khiến cảm xúc trong lòng Tô Trường Không dao động bao nhiêu, nhưng tóm lại là có thu hoạch, có chút ít còn hơn không.
"Ừm? Đây là…?" Không chỉ như thế, hắn còn có thu hoạch ngoài ý muốn ở trên người Trương Hành Vân. Trên người kẻ này lại mang theo một tấm lệnh bài.
"Ngày rằm mười lăm, Đông Lâm sơn."
Tấm lệnh bài này có điêu khắc hoa văn màu đen, bên trên còn có một hàng chữ nhỏ, có vẻ không đầu không đuôi.
"Đông Lâm sơn. . . Dường như đó là một ngọn núi ở xung quanh Đại Phong châu thành? Ngày rằm mười lăm. . . Chẳng lẽ là Quỷ thị?" Tô Trường Không lấy ra một tấm bản đồ, cẩn thận quan sát, trong lòng hắn vừa động, đột nhiên nghĩ tới điểm này.
Hắn đã đi qua Quỷ thị không chỉ một lần, và được biết, gần như bất cứ khu vực nào cũng có Quỷ thị tồn tại, mà trên tấm lệnh bài này lại ghi rõ là ngày rằm mười lăm trùng khớp với thời gian Quỷ thị mở ra, thêm nữa, Đông Lâm sơn này chính là một ngọn núi hoang vu ở gần Đại Phong châu thành.
Xâu chuỗi hai dữ kiện này lại, Tô Trường Không lập tức hiểu ra, trong Đông Lâm sơn có Quỷ thị, và tấm lệnh bài này hẳn là tín vật để tiến vào trong đó.
Đầu lĩnh cường đạo Trương Hành Vân này dựa vào cướp bóc mà sống, mà những tang vật kia vốn không thể quang minh chính đại bán đi được, chỉ có tuồn vào trong Quỷ thị mà thôi. Cho nên nói, kẻ này biết được Quỷ thị cũng là chuyện bình thường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận