Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 624 - Đây Là Tạo Hóa Của Ta!!!

Phải biết rằng, lúc trước Tô Trường Không từng trông thấy thi thể Tiên Thiên võ giả, ví dụ như Kỳ Thạch lão nhân cùng với Trịnh Phi Sa, dù bọn họ đã tử vong nhưng thân thể không hề rữa nát, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong thi thể ẩn chứa một luồng khí như có như không. Đó là Tiên Thiên chi khí lưu lại trong cơ thể Tiên Thiên võ giả!
Nhưng sau khi Tiên Thiên võ giả tử vong thật lâu, Tiên Thiên chi khí trong cơ thể bọn họ sẽ hoàn trả lại thiên địa, lại trải qua từng ấy năm thời gian, có khả năng sẽ một lần nữa dựng dục nên một luồng Tiên Thiên chi khí hoàn chỉnh.
Theo lẽ thường, Tiên Thiên chi khí trong cơ thể bốn, năm mươi bộ thi thể Tiên Thiên võ giả của Ly Long điện trên quảng trường này, đã sớm tán đi, hoàn trả thiên địa.
Hắn cẩn thận ngẫm lại, lúc trước có người đột nhiên phát hiện trên Tuyết Uyên sơn này không chỉ xuất hiện một luồng Tiên Thiên chi khí, có lẽ nguồn gốc của chúng chính là Tiên Thiên chi khí trong thi thể những Tiên Thiên võ giả này đã hoàn trả lại thiên địa, sau khi trải qua năm tháng dài lâu, lại một lần nữa sinh ra Tiên Thiên chi khí.
Bằng không giá trị của bốn, năm mươi bộ thi thể Tiên Thiên võ giả, quý giá biết bao nhiêu, nếu bán chúng cho tà tông ma môn nắm giữ phương pháp tinh luyện Tiên Thiên chi khí, tuyệt đối có thể đổi lấy không chỉ một luồng Tiên Thiên chi khí!
"Thần Chủng!"
Trong mắt nam tử mập mạp Chung Nhạc bốc lên một mảnh nóng cháy, lóe sáng tràn ngập tham lam. Gã không chút do dự bổ nhào về phía Thần Chủng màu băng lam đang lơ lửng giữa không trung kia, muốn tóm lấy nó.
Bàn tay Chung Nhạc vừa bắt được Thần Chủng, còn chưa kịp vui sướng, đã biến sắc. Gã cảm giác được một luồng rét lạnh cực hạn truyền đến từ Thần Chủng kia, vội vàng muốn bỏ tay ra nhưng đã chậm.
Hô!
Băng sương lan tràn từ cánh tay Chung Nhạc, nhanh chóng kết xuất bông tuyết, chỉ trong một lần hô hấp, cả người Chung Nhạc đã bị đông lại thành một tòa băng điêu, trong ánh mắt còn hiện lên một tia kinh ngạc.
Viên Thần Chủng màu băng lam rời khỏi bàn tay Chung Nhạc, rơi lại phía trên đỉnh đầu tượng băng Ly Long kia, sau đó dung nhập vào bên trong.
Chuyện quỷ dị đã xảy ra.
"Hô xích!"
Vầng sáng lưu chuyển bên ngoài thân thể Băng Tinh Ly Long kia, trong đôi mắt xuất hiện thần thái mơ hồ, nương theo đó, thân thể cao lớn khẽ đong đưa, một mảnh long lân phản xạ hàn quang, tựa như đã sống lại!
Một màn vượt qua lẽ thường này đã khiến đám người Bạch Vân Hà không khỏi lùi về phía sau mấy bước, ngưng trọng chờ đợi.
"Đây là Thần Chủng? Trong đó ẩn chứa võ đạo thần thông?" Phong Nhật Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Băng Tinh Ly Long vừa sống lại kia, đồng dạng cũng sợ hãi than thở không thôi.
Gã cũng chỉ nghe nói về Thần Chủng chứ chưa được tận mắt trông thấy bao giờ.
"Đây là tạo hóa của ta! Nếu đạt được một viên Thần Chủng, bản thân ta không dùng được, có thể nộp lên cho hội chủ, ít nhất cũng đổi được một viên thượng cấp yêu hạch! Thậm chí hội chủ còn có thể tự mình giúp ta dung hợp, luyện hóa!" Ánh mắt Phong Nhật Nguyệt cũng trở nên nóng cháy
"Đây là thủ đoạn cùng loại với yêu thuật, thần thông huyết mạch?" Tô Trường Không cũng cảm thấy rung động vì một màn trước mắt này.
Căn cứ theo những gì hắn biết được, chỉ có yêu thuật của yêu ma, thần thông huyết mạch của thế gia mới sinh ra những loại hiện tượng dị thường khác biệt rõ ràng với võ công thôi. Nói vậy, rốt cuộc món đồ chơi vừa dung nhập vào đỉnh đầu Băng Tinh Ly Long kia là cái gì?
Vào thời khắc này, dù phó tông chủ Bạch Vân Hà của Đông Vân tông, hay nam tử Phong Nhật Nguyệt đeo mặt nạ đỏ sậm, khiến người ta cảm giác được uy hiếp ngập trời kia, đều lộ ra dáng vẻ cực độ khát cầu!
Trong đám người Đông Vân tông còn vang lên âm thanh nghị luận nho nhỏ, tựa như thứ đó có tên là Thần Chủng!
Ngay tại lúc đoàn người ôm ấp tâm tư trong lòng, thì từ đáy mắt Ly Long bị Thần Chủng phụ thể kia, lại xuất hiện một tia thần thái lạnh như băng. Nó nâng lên một chiếc long trảo cực lớn, vỗ về phía Chung Nhạc, kẻ vừa to gan, dám mạo phạm tới nó.
"Tạp tạp tạp!"
Long trảo đập xuống. Trong âm thanh bạo liệt vỡ vụn, thân thể vừa đông lại của Chung Nhạc bị đánh ra tứ phân ngũ liệt, rơi rụng xuống.
"Là lực lượng lưu lại trong Thần Chủng. Nghe nói Thần Chủng khó có thể phục tùng, cho nên muốn thu nó lại cũng không dễ dàng như vậy!" Bạch Vân Hà thấp giọng thì thào, trong ánh mắt tràn đầy nóng cháy.
Trên thực tế, cần phải đạt đến cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, mới có tư cách luyện hóa Thần Chủng. Và Bạch Vân Hà còn xa mới đạt đến cảnh giới này, nhưng nếu trước đó, gã đạt được một viên Thần Chủng, cũng tương đương với sau này sẽ có cơ hội đánh sâu vào cảnh giới Võ Thánh.
Người tập võ, có ai không hướng tới cảnh giới vũ lực cái thế này?
Nhất định phải đạt được Thần Chủng!
Thật hiển nhiên, trong lòng cả ba võ giả đám người Phong Nhật Nguyệt có thân phận thần bí, lẫn bốn Tiên Thiên võ giả đám người Bạch Vân Hà xuất thân từ đại tông môn Đông Vân tông, đều bốc lên một luồng khát vọng cực hạn, nhất định phải đạt được Thần Chủng!
Dù bản thân có khả năng tử vong ngã xuống!
"Ngang!"
Tựa như Băng Tinh Ly Long bị Thần Chủng phụ thể mà sống lại, đã thật sự có được sinh mệnh của chính mình, từ trong cổ họng nó phát ra tiếng long ngâm rung trời, long khu khổng lồ duỗi thân ra, một chiếc long vĩ thật lớn quét ngang ra ngoài.
"Hoa lạp lạp!"
Nơi long vĩ đi qua, bông tuyết vỡ vụn, từng tòa kiến trúc vững trãi chợt nổ tung, toàn bộ chướng ngại vật bị phá hủy, long vĩ lập tức đánh thẳng về phía đoàn người trên quảng trường.
"Lui lại!" Tô Trường Không trực tiếp lùi về phía sau.
Hắn không biết giá trị của Thần Chủng, mà kể cả khi hắn biết, cũng hiểu tình huống hiện giờ, loại tình huống thế đan lực cô như hắn rất khó tranh đoạt cùng những người khác
Thần Chủng dù mê người đến mấy cũng phải có mạng đi hưởng dụng!
Không chỉ Tô Trường Không, đám người Đông Vân tông cũng nhanh chóng lùi lại phía sau, tạm lánh mũi nhọn.
Nhưng khiến cho người ta giật mình chính là, tráng hán mặc hắc bào Hồng Tượng kia không hề lùi lại, trong miệng gã phát ra một tiếng trầm khàn, cơ bắp cả người bành trướng thêm một vòng, lớp hắc bào bên trên căng phồng lên. Hai đấm ma sát cùng không khí, sinh ra liệt diễm, hung hăng đánh thẳng tới long vĩ đang quét ngang qua.
"Bành!"
Nhỉn từ bên ngoài, Hồng Tượng thua kém long vĩ khổng lồ kia không biết bao nhiêu lần, nhưng từ bên trong thân thể cao lớn như tiểu cự nhân của gã lại phát ra một luồng lực lượng lớn đến đáng sợ. Chịu ảnh hưởng của long vĩ quét ngang, toàn bộ hai chân và cả người gã đều dán sát lên tầng bông tuyết bao trùm mặt đất, rồi trượt ra xa mấy trượng, hai chân cày trên mặt đất tạo thành hai đường khe rãnh thật sâu. Nhưng long vĩ quét ngang tới kia cũng bị hai đấm này đánh cho rung động, cứng rắn dừng lại.
"Thần Chủng, bổn tọa nhận!"
Tựa như trong mắt trái của Phong Nhật Nguyệt đang đứng phía sau Hồng Tượng, có vầng mặt trời nóng cháy thiêu đốt, còn trong mắt phải lại lóe lên ánh trăng lạnh lùng, hắc bào trên người gã không gió tự động, thân thể dựa vào sức mình thoát khỏi lực hấp dẫn trói buộc, trực tiếp bay lên trời, chưởng phải đánh thẳng tới long thủ (đầu rồng) đang ngẩng cao kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận