Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 618 - Hồng Tượng Thần Bí

Người đi ở bên trái trong ba người này, có thân hình cao lớn uy mãnh, chiều cao vượt qua hai mét, tựa như một tiểu cự nhân. Trong khi đó, người đi phía bên phải lại vừa béo vừa lùn, thoạt nhìn y chang một quả cầu thịt. Người đi ở giữa lại không cao không lùn, trên mặt mang theo chiếc mặt nạ bằng xương màu đỏ sậm, còn có khắc hoa văn tinh mỹ.
Hiển nhiên nam tử đeo mặt nạ màu đỏ sậm có địa vị cao nhất bên trong ba người này, bởi vì trong lúc hai người còn lại bước đi đều lùi lại phía sau gã chừng nửa bước.
Ba người này hiển lộ ra khí tức rất bất phàm. Nơi bọn họ đi qua, võ giả bên đường đều xuất hiện một loại cảm giác sởn da gà, giống như ba người này là loại hồng thủy mãnh thú nào đó vậy. Khiến cho cả đám đều không tự chủ được, lập tức né tránh thật xa, nhường một con đường, tùy ý cho ba người kia đi qua.
"Bọn họ là ai?" Về phần lão giả đầu bạc, từ trong đáy mắt lão hiển lộ một tia ngưng trọng. Theo bản năng, lão phát hiện ra một loại cảm giác nguy hiểm làm cho người ta lạnh cả sống lưng, mơ hồ tản ra từ trên thân ba người mặc hắc bào này.
Lúc này, lão giả đầu bạc vốn đang một mực khoanh chân ngồi xuống, lại đứng dậy từ dưới mặt đất, trên gương mặt trắng không râu đều là ngưng trọng!
"Ba vị, muốn đi vào trong hẻm núi không thành vấn đề, nhưng cần gì phải giấu đầu lòi đuôi như vậy?" Từ rất xa, lão giả đầu bạc đã trầm giọng mở miệng nói.
Lão muốn biết rõ thân phận của ba người mặc hắc bào gây cho lão cảm giác uy hiếp rất mạnh này. Với thực lực bậc này, nếu bọn họ tiến vào trong khe sâu kia, rất có thể sẽ là kình địch của Đông Vân tông.
"Hồng Tượng, cho ngươi thời gian mười hô hấp để giải quyết lão."
Ba người mặc hắc bào hơi dừng bước chân, nhìn lão giả đầu bạc đang ngăn trở ở phía trước. Nam tử mang theo mặt nạ bằng xương màu đỏ sậm, dáng người không cao không lùn ở giữa kia, chậm rãi mở miệng nói.
Dựa theo âm thanh rất khó để phân biệt người này là nam hay nữ, nhưng lại mang theo một loại hương vị không được phép nghi ngờ.
"Được!" Nam nhân cao trên hai mét đang đứng phía bên phải kia, được gọi là 'Hồng Tượng' gật đầu cung kính đáp lời.
Nói xong, gã cúi đầu nhìn xuống lão giả đầu bạc kia, đôi mắt bên dưới lớp mặt nạ lộ ra vẻ khát chiến, trong con ngươi thoáng hiện một tầng huyết quang lạnh nhạt, hơi có chút yêu dị, nhếch miệng cười nói: "Ba hô hấp là đủ rồi!"
Nam nhân 'Hồng Tượng', người mặc hắc bào, cao lớn như tiểu cự nhân kia, lập tức đi nhanh về phía lão giả đầu bạc.
Trong mắt lão giả đầu bạc hiện lên một mảnh tức giận. Tuy tính tình lão rất tốt, nhưng vẫn biết nổi giận. Phải biết rằng, lão chính là Tiên Thiên cường giả của Đông Vân tông, đức cao vọng trọng, ấy vậy mà Hồng Tượng này lại dám không để lão vào mắt, vừa mở miệng là nói sẽ giải quyết lão trong vòng ba hô hấp.
Làm sao mà lão không nổi giận cho được?
"Oanh!"
Ngay khi Hồng Tượng tới gần chừng ba bước, lão giả đầu bạc bỗng ra tay, ống tay áo vung lên, một luồng chân khí hùng hậu gào thét ùn ùn kéo ra ngoài, hình thành một bức tường khí mềm dẻo nhưng rất nặng, nghiền áp lao về phía Hồng Tượng.
"Đông Vân tông Nhu Vân Kình ư?" Nam tử đeo mặt nạ xương màu đỏ sậm nhìn thấy một màn này, chỉ trong nháy mắt đã căn cứ theo thủ đoạn ra tay của lão giả đầu bạc, để phán đoán ra nội tình của đối phương, chính là người của Đông Vân tông!
"Bành!"
Vách tường khí vô hình hữu chất, gào thét nghiền áp lao đến kia, trực tiếp oanh kích lên người Hồng Tượng, nhưng Hồng Tượng không bị đẩy lùi đi ra ngoài như trong tưởng tượng. Vách tường khí cứng rắn đập tới tan nát trên người gã vậy mà Hồng Tượng vẫn đứng sừng sững, không lùi một bước, thậm chí còn có vẻ không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục rảo bước tiến về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh!
"Ừm? Nhu Vân Hoá Cương!” Sắc mặt lão giả đầu bạc khẽ biến, không hề có chút giữ lại, song chưởng lập tức đẩy dời đi.
Ầm vang long!
Giữa hư không, gió nổi mây phun, một tầng mây mù màu trắng có thể thấy được bằng mắt thường nhanh chóng trào dâng về phía trước, nhưng vừa tiếp xúc với không khí, trạng thái của lớp mây mù kia từ ban đầu là mềm dẻo trở nên cứng rắn còn hơn sắt thép. Hiện giờ, cả tầng mây mù chẳng khác gì một tòa núi lớn sắt thép, lấy lực đè người, ầm ầm nghiền áp ra ngoài.
Lúc trước khi lão giả đầu bạc đối mặt với những võ giả muốn xâm nhập vào hẻm núi khác, tất cả những công kích đều có chút nương tay, chỉ đánh văng bọn họ ra ngoài, nhưng hiện giờ khi đối mặt với Hồng Tượng nguy hiểm này, lão thực sự phải dùng tới bản lĩnh chân thật rồi.
Vách tường khí còn nặng nề, cứng rắn hơn sắt thép kia lập tức nghiền áp lao đến, chỉ cần hơi chút bị đánh trúng chắc chắn sẽ rơi vào kết cục đứt xương nứt gân!
"Rống!"
Hồng Tượng vẫn như cũ, không hề né tránh, từ trong cổ họng gã bật ra một tiếng gầm nhẹ. Gã tiến lên một bước, cánh tay tráng kiện, thon dài hữu lực lúc trước vươn tới.
"Tạp tạp tạp!"
Bàn tay cứng rắn xuyên thủng vách tường khí sắt thép nặng nề, một mặt vách tường khí hoàn chỉnh đập tới thân hình Hồng Tượng, nhưng gã vẫn bước tới không lùi, bàn tay xuyên qua vách tường khí kia hung hăng bắt được cổ lão giả đầu bạc!
"Buông tay!"
Lão giả đầu bạc cũng thực sự giận dữ, một luồng mênh mông chân khí bùng nổ toàn thân lão, như mây như vụ, lại hừng hực thiêu đốt y chang hỏa diễm, khiến cho năm ngón tay đang tóm chặt lão giả đầu bạc khó mà cầm chắc được.
Chỉ thấy Hồng Tượng hừ lạnh một tiếng, một cánh tay vung lên, một luồng lực lượng dũng mãnh được rót vào, ném lão giả đầu bạc tựa như một viên đạn pháo bay ra ngoài.
"Bành!"
Lão giả đầu bạc bị ném bay ra xa mười mấy, hai mươi trượng, sau lưng va chạm lên vách núi tuyết, phát ra âm thanh va chạm nặng nề, tuyết đọng và núi đá vỡ vụn đều đổ nhào xuống, bụi tuyết tận trời!
"Khụ khụ. . ."
Thân thể đang dán lên vách núi tuyết của lão giả đầu bạc từ từ chảy xuống dưới, trong miệng không tự chủ được, khẽ ho khan hai tiếng, hộc ra hai búng máu, hiển nhiên đã bị thương nhẹ, ánh mắt lão nhìn về phía Hồng Tượng đã tràn ngập hoảng sợ và ngưng trọng.
Phải nói rằng, thân thể Hồng Tượng này hoàn toàn không giống thân thể máu thịt bình thường, lão đã khổ tu Nhu Vân Kình tới cả trăm năm, luyện ra Nhu Vân chân khí có thể nhu có thể cương, nhưng không cần biết là sử dụng nhu hay cương, đều khó mà bức bách được khiến Hồng Tượng lùi về phía sau nửa bước, có thể tưởng tượng thực lực của đối phương mạnh hơn lão rất nhiều!
"Không thú vị! Ta ghét chiến đấu cùng kẻ yếu!"
Hồng Tượng vừa thấy lão giả đầu bạc ho ra máu, lại bắt gặp ánh mắt cảnh giác kia, hứng thú trong lòng lập tức tan biến, không thèm truy kích nữa.
"Hồng Tượng này. . . Tiến bộ quá nhanh. Từ hai năm trước hắn vừa bước vào Tiên Thiên cảnh, gia nhập vào Diệt Sinh hội chúng ta, nhưng thực lực hôm nay. . ."
Mắt thấy Hồng Tượng thoải mái nghiền áp lão giả đầu bạc có thực lực không tầm thường, ở chỗ sâu trong đáy mắt nam tử mặc hắc bào béo ục ịch kia, hiện lên một mảnh đố kỵ, xen lẫn kinh hãi vì tốc độ tiến bộ của đối phương, phỏng chừng không bao lâu nữa, đối phương có thể đến sau mà đứng ở đằng trước gã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận