Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1159: Đối Phương... Đây Là Đang Muốn Ép Chết Bọn Họ Mà!

"Kẻ này có khí tức sinh mệnh mạnh mẽ, lại rất trẻ tuổi, hẳn là người có thiên tư cao nhất trong Hạ Viêm gia tộc, chỉ cần bắt được hắn, chắc chắn sẽ khiến Hạ Viêm gia tộc chịu cúi đầu!"
Ánh mắt Vương Trọng Khâu rất độc, trong lúc giao chiến đã nhận ra Hạ Viêm Nghĩa là người có tiềm lực nhất trong nhóm người này, bởi vậy theo những gì gã suy đoán, chỉ cần bắt được kẻ này là xong.
Hết thảy mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa. “Không tốt!” Trong lòng Hạ Việm Nghĩa cả kinh, gã nhanh chóng rút lui, hắc bạch song kiếm trong tay tựa nhanh tựa chậm, ngay cả thời gian cũng sinh ra hỗn loạn. Hai thanh kiếm chia ra, một trái một phải công kích về phía Vương Trọng Khâu, muốn ép đối phương phải lui lại.
"Ca ca!"
Nhưng khi song kiếm đâm vào thân thể Vương Trọng Khâu, từng sợi ma văn màu đen quấn quanh trên người gã lại giống như tự có sinh mệnh, chúng bắt đầu nhúc nhích, trực tiếp hút lấy song kiếm, tiếp đó là dùng sức vặn vẹo.
Cùng với tiếng vỡ vụn vang lên, hắc bạch song kiếm lại bị mạnh mẽ vặn đứt, dễ dàng giống như bẻ gãy hai thanh gỗ nhỏ vậy. Vương Trọng Khâu vươn ra một bàn tay to tới, bắt lấy cổ Hạ Viêm Nghĩa, làm cho cả người Hạ Viêm Nghĩa đều bị bao phủ bởi một luồng cảm giác kinh khủng, nguy hiểm.
Chỉ cần năm ngón tay của đối phương tùy ý nhéo một cáim cũng có thể làm gã mất mạng tại chỗ!
“Nghĩa Nhi!” Trong lòng Hạ Viêm Long vô cùng kinh hãi.
Những cường giả còn lại của Hạ Viêm gia tộc cũng vội vàng dừng tay, không dám tiếp tục tiến công, sợ ném chuột vỡ đồ.
Thân hình cao một trượng của Vương Trọng Khâu vẫn đứng ngạo nghễ giữa hư không, một tay nắm lấy Hạ Viêm Nghĩa, giống như đang xách theo một chú gà con. Gã nhe răng cười gằn một tiếng: "Ta không rảnh để dây dưa với các ngươi! Giao hung thủ giết người ra, kèm theo 10 viên Thần Chủng để nhận lỗi! Mới tránh được tai họa lần này!"
Vương Trọng Khâu tự tin, chỉ một mình gã cũng có thể giết sạch tất cả mọi người ở đây, nhưng gã vốn không định làm quá tuyệt.
Mục đích chủ yếu của gã chính là lợi ích, là muốn lấy được 10 viên Thần Chủng, để bản thân không chạy một chuyến vô ích, và bắt lấy Hạ Viêm Nghĩa chỉ mang tính chất ép buộc Hạ Viêm gia tộc phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ mà thôi.
"10 viên Thần Chủng... Chúng ta căn bản không có mà lấy ra.." Hạ Viêm Long cắn răng nói.
“Xuy kéo!"
Nhưng không đợi Hạ Viêm Long nói xong, bàn tay trái đang bắt lấy Hạ Viêm Nghĩa của Vương Trọng Khâu, chợt dùng sức kéo căng ra.
Trong tiếng xé rách ghê răng, cánh tay trái của Hạ Viêm Nghĩa đã bị mạnh mẽ kéo xuống, máu bắn tung tóe, hóa thành mưa máu rơi xuống phía dưới.
Con ngươi đỏ như máu của Vương Trọng Khâu lóe ra hung quang: "Đừng có cò kè mặc cả với bổn tọa! Còn nhiều lời vô nghĩa nữa, bổn tọa sẽ khiến cho tiểu tử này hồn phi phách tán"
Một cánh tay bị mạnh mẽ xé xuống, Hạ Viêm đau đến mức cả người co rút lại, nhưng vẫn gắt gao cắn chặt hàm răng, không phát ra bất cứ thanh âm nào cả.
"Được... Ngươi đừng ra tay.." Hạ Viêm Long vội vàng kêu lên, các trưởng lão còn lại của Hạ Viêm gia tộc, cũng rơi vào tình trạng tâm thần hỗn loạn.
Hạ Viêm Nghĩa là hy vọng của Hạ Viêm gia tộc bọn họ, là người có tiềm lực nhất, tương lai tiền đồ vô lượng, nếu gã chết đi, chắc chắc sẽ là đả kích cực kỳ lớn đối với Hạ Viêm gia tộc.
"10 viên Thần Chủng... Chúng ta không có nhiều như vậy! Hiện giờ phần lớn Thần Chủng mà nhiều đời Hạ Viêm gia tộc tích góp được, đều đã ban cho đệ tử trong tộc luyện hóa rồi.." Một vị trưởng lão của Hạ Viêm gia tộc lo lắng truyền âm nói, đúng là bọn họ không thể lấy ra được mười viên Thần Chủng.
Trong ánh mắt Đoan Mộc Đào hiện lên một tia kiên định, gã lập tức truyền âm nói: "Viêm Hoàng bệ hạ... Hạ Viêm gia tộc với ta ân trọng như núi, viên Thần Chủng trên người ta... Liền trả lại cho Hạ Viêm gia tộc đi.
Đoan Mộc Đào vốn không phải người của Hạ Viêm gia tộc, nhưng Hạ Viêm gia tộc vẫn dốc hết sức bồi dưỡng gã, còn ban cho gã một viên Thần Chủng.
Hiện giờ Hạ Viêm gia tộc gặp tai họa ngập đầu, chỉ Thần Chủng mới cứu được bọn họ.
Thần Chủng không đủ, Đoan Mộc Đào chỉ có thể lấy viên Thần Chủng ở trên người mình ra.
Những người còn lại đều cả kinh.
Phải biết rằng, nếu võ giả mới luyện hóa một bộ phận của Thần Chủng, đương nhiên đối phương vẫn có thể tách nó ra khỏi cơ thể mình, nhưng một khi đã hoàn toàn luyện hóa Thần Chủng, dung hợp nó với bản thân mình rồi, vậy thì không thể tách ra được nữa, trừ khi tử vong Hiện giờ Thần Chủng không đủ, Đoan Mộc Đào lại không thể cứu được Hạ Viêm Nghĩa, gã chỉ có thể làm ra lựa chọn như vậy, để báo đáp ân tình của Hạ Viêm gia tộc.
Cố Phi Dương thở dài một tiếng, gã cũng trầm giọng nói: "Thần Chủng trên người ta... Cũng có thể lấy ra.
Hai mắt Hạ Viêm Long đều đỏ lên. Vương Trọng Khâu này ép bọn họ lấy ra mười viên Thần Chủng, nếu như không có, lại muốn gom đủ mười viên Thần Chủng... chỉ có thể lấy từ trên người cường giả Nhập Thánh bên mình.
Đối phương... đây là muốn ép chết bọn họ mà!
Trong lòng Hồng Mạn Thiên vô cùng sung sướng, ả lập tức cất giọng, mang theo một tia châm chọc: "Viêm Hoàng bệ hạ, lúc trước ngươi còn rất khí phách hăng hái mà? Sao hiện giờ lại thành tiến thoái lưỡng nan, hành xử thiếu quyết đoán thế này?"
Hạ Viêm Long không để ý đến câu châm chọc của Hồng Mạn Thiên, ông ấy thở dài một tiếng: "Trên người ta có ba viên Thần Chủng... Không cần các ngươi phải hy sinh vì Nghĩa Nhi. Ta là phụ thân của hắn, theo lý nên để ta tự giải quyết chuyện này"
Khóe miệng Vương Trọng Khâu mang theo nụ cười gằn độc ác nhìn một màn trước mắt. Lần này gã lại không thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ những người này làm ra quyết định.
Ở trước mặt thực lực mạnh mẽ, bọn họ chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn cúi đầu mà thôi!
Một đám cường giả Nhập Thánh của Hạ Viêm gia tộc, mỗi người đều tức muốn chết, nhưng kèm theo đó lại là cảm giác vô lực tới thống khổ.
Vương Trọng Khâu đáng sợ này vốn không phải tồn tại mà bọn họ có thể ứng phó được, cho dù là liều mạng...
"Ùm?"
Ngay tại thời điểm hai bên đang tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên con ngươi của Vương Trọng Khâu chợt co rút lại.
"Tay của ngươi... hãy lưu lại đây đi!” Một thanh âm lạnh như băng trực tiếp vang lên trong thức hải của Vương Trọng Khâu, làm thân thể gã run lên.
Cùng với âm thanh truyền đến, là một luồng ánh sáng màu vàng phá vỡ hư không, giống như đã vượt qua hạn chế của thời gian, cũng vượt qua khoảng cách của không gian, từ xa đến gần, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
“Không tốt!” Trong lòng Vương Trọng Khâu cả kinh, gã vội vàng muốn buông bàn tay trái đang nắm lấy cổ họng của Hạ Viêm Nghĩa ra, nhưng đã muộn rồi. “Xuy!” Cùng với tiếng xé rách thanh thúy vang lên, Vương Trọng Khâu cũng vội vàng lui về phía sau.
Trong hư không chợt xuất hiện một vết rách thật dài khó có thể khép lại.
Vương Trọng Khâu ngơ ngác nhìn Hạ Viêm Nghĩa đối diện, trên cổ đối phương vẫn còn một bàn tay bị chém đứt.
Gã cúi đầu nhìn thoáng qua, bàn tay trái của mình rỗng tuếch, hiển nhiên từ phần cổ tay đã bị ánh sáng vàng vừa nãy mạnh mẽ chém bay đi rồi.
Mặt phẳng bị đứt lìa kia ... bóng loáng như gương.
1520 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận