Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 891 - La Hoàng Đừng Do Dự Nữa!

Tức giận chính là La gia bọn họ chiếm cứ Địa La thành nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám lớn gan đến độ như thế trực tiếp đánh đến tận cửa.
Kinh hãi đương nhiên là mỗi thành viên trong đội ngũ tới đây đều là cường giả đỉnh cao.
Bọn họ cũng mơ hồ ý thức được, chỉ sợ hôm nay La gia gặp phải đại họa rồi!
Tô Trường Không cũng ở trong đội ngũ, hắn mặc hắc y, đang quan sát một đám đệ tử La gia này.
Trong mắt phần lớn đệ tử La gia đều giăng đầy tơ máu vì phẫn nộ, mang tới cho người ta một loại cảm giác điên cuồng.
"Xem ra La gia này cũng dùng thủ đoạn đoạt lấy huyết mạch của người khác để duy trì huyết mạch nhà mình mạnh mẽ." Tô Trường Không thầm nói trong lòng.
Song phương đứng đối diện, quan sát lẫn nhau, tạm thời không ai ra tay trước.
"Hoá ra là thống lĩnh Cố Phi Dương, không có tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi." Sau một lúc lâu, từ chỗ sâu trong phủ đệ, vang lên âm thanh nhã nhặn.
Một nam nhân trung niên với mái tóc nửa bạc cất bước đi đến, sắc mặt nhã nhặn, có một loại cảm giác trưởng giả hiền lành.
"Gia chủ." Chúng đệ tử La gia đều cung kính hành lễ.
Nam nhân trung niên này chính là gia chủ La Vĩnh của La gia, nhìn từ bên ngoài, có cảm giác đối phương cả người lẫn vật đều vô hại, khí chất nhã nhặn, nhưng ai cũng biết La Vĩnh này có thể lên làm chủ nhân của La gia, đương nhiên sẽ không phải nhân vật đơn giản.
Cố Phi Dương nhìn chung quanh một vòng, bỗng nhiên mở miệng nói: "La Vĩnh, nhi tử La Hoàng của ngươi đâu? Ta nghe nói nhi tử La Hoàng của ngươi trò giỏi hơn thầy, là một thiên tài trăm năm khó gặp của La gia!"
La Hoàng chính là võ giả thiên tài do La gia đản sinh ra. Kẻ này yêu nghiệt vô cùng, và mục đích khiến bọn họ đi một chuyến tới nơi đây, chẳng những là bắt La gia, mà La Hoàng này cũng là một trong những mục tiêu quan trọng, nhưng lúc này Cố Phi Dương lại không nhìn thấy bóng dáng La Hoàng trong đám đệ tử La gia.
La Vĩnh cười cười: "Thân thể nhi tử nhà ta không khoẻ, không thể ra gặp Cố thống lĩnh, mong được lượng thứ."
Cố Phi Dương cũng lười nhiều lời, sắc mặt trở nên lạnh như băng, nói: "La Vĩnh, chắc ngươi cũng biết mục đích ta tới đây hôm nay, mau bó tay chịu trói, chờ bên trên xử lý, La gia các ngươi còn có khả năng giữ lại huyết mạch, nếu không hôm nay La gia các ngươi sẽ đoạn tuyệt huyết mạch tại đây!"
La Vĩnh thở dài một tiếng: "La gia chúng ta thực sự đã xuống dốc rồi... Một ngày này còn biến thành đối tượng để Hạ Viêm gia tộc giết gà dọa khỉ... Nhưng... Muốn La gia chúng ta bó tay chịu trói, Hạ Viêm gia tộc các ngươi cũng nghĩ mình cao giá quá rồi! Cố Phi Dương, La mỗ thật sự muốn nếm thử thủ đoạn của ngươi một phen!"
La Vĩnh vừa chuyển câu chuyện, vẻ mặt cũng trở nên lạnh tanh nói.
Hừ, muốn bọn họ bó tay chịu trói? Đây là lựa chọn mà bất cứ võ giả nào cũng không thể làm ra, càng đừng nói tới La gia bọn họ vốn có niềm kiêu ngạo bởi xuất thân là hậu duệ Võ Thánh!
"Vậy... Nhận lấy cái chết!" Vẻ mặt Cố Phi Dương cực kỳ nghiêm túc, gã cũng không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, trực tiếp lựa chọn ra tay.
"Oanh!"
Cố Phi Dương tiến lên một bước, đẩy dời đi chưởng phải, khí huyết hùng hồn cuốn động tạo thành cương phong tựa như nước thủy triều xông tới, gây ra dòng khí mãnh liệt, xé rách, làm nổ tan không khí trước mặt.
Một chưởng đánh ra tựa như ác long rống giận, khủng bố đến tột cùng, khiến cho thiên địa linh khí xung quanh trực tiếp rơi vào hỗn loạn!
Cố Phi Dương vốn là thống lĩnh Viêm Long vệ, một thân thực lực vượt trên Đoan Mộc Đào, đã đạt tới cấp bậc Đại Tông Sư ngụy thần thông, cực kỳ dũng mãnh thiện chiến, vừa ra tay đã làm người ta hết hồn.
"Thái Dương Chân Cương!"
La Vĩnh cũng thúc giục chân khí, tựa như một con cự tượng vung vẩy cái vòi, khí mang nóng rực ngưng tụ trên nắm tay của gã, nóng cháy, chói mắt, lập tức nổ tung ra lực lượng ngập tràn!
Dù La Vĩnh chưa tu thành chuẩn thần thông, nhưng cũng là Ngũ Khí Tông Sư đỉnh cao nhất, lại thêm bản thân vốn là người của thế gia, có huyết mạch Võ Thánh, bởi vậy công kích phối hợp với thần thông huyết mạch, trực tiếp bộc phát ra sức chiến đấu tương đối khủng bố.
"Ầm vang!"
Quyền chưởng va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ vang trầm thấp, khí huyết cuồn cuộn, nhật mang như thứ (ánh mặt trời như gai chích).
Ca ca ca!
Toàn bộ kiến trúc bên trong phủ đệ gần đó, đều ầm ầm lay động, tháp cao sụp đổ, nham thạch trải sàn tróc ra, bay lên!
Thân thể La Vĩnh khẽ run, trong lòng cảm thấy một chưởng của Cố Phi Dương tựa như một con cự long ầm ầm đánh thẳng lên người, khí huyết bộc phát, thế không thể đỡ, nhưng gã vẫn cắn răng, quyền trái đánh ra từng luồng quyền cương dài hơn ba thước, giống như mặt trời nổ tung, nửa bước không lùi, lấy mạng đổi mạng!
"Oanh oanh oanh!"
Chỉ trong một hô hấp, hai người đã va chạm mấy lần, mỗi một lần va chạm đều phát tán khí kình ra bốn phía, cuồng phong bắn tung, không ai có thể tới gần bọn họ trong phạm vi mười trượng.
"Oanh!"
Mà cũng trong mấy lần va chạm này, một bóng người bị ném về phía sau, bàn chân dán sát mặt đất, liên tục trượt dài, giảm bớt lực lượng, mới ngừng lại được thế lui.
Người nọ đúng là La Vĩnh!
"Khụ khụ khụ!"
La Vĩnh vừa ổn định thân thể, đã há miệng to ho ra máu, nhìn kỹ một chút sẽ thấy, phần y phục trên ngực gã đã tan nát, da thịt trần trụi lõm xuống, lộ rõ một đạo chưởng ấn thật sâu, toàn bộ lồng ngực đã sụp đổ.
"Hay!" Các cao thủ Viêm Long vệ thấy vậy, khóe miệng đều xuất hiện nụ cười.
La Vĩnh này là gia chủ La gia, đương nhiên chính là cao thủ trong cao thủ, mà thực lực của Cố Phi Dương lại càng không giống bình thường.
Gã có thể đảm nhiệm chức vụ thống lĩnh Viêm Long vệ, chẳng những được Đại Viêm Hoàng thất cực kỳ tín nhiệm, bản thân cũng gia nhập Viêm Long vệ từ nhỏ, trong người mang thiên phú dị bẩm, hoàn toàn dựa vào thực lực để ngồi lên cái ghế thống lĩnh này.
Gã chính là một trong những cao thủ hiếm có nắm giữ chiến lực cấp Đại Tông Sư lại nguyện trung thành với Hoàng thất!
"Khụ khụ khụ... Huyết Long Thần Chưởng Cố Phi Dương... Danh bất hư truyền!" La Vĩnh kịch liệt ho khan, mạch máu cả người nổi gồ lên, gã miễn cưỡng hộc ra một câu.
"Gia chủ!" Tất cả đệ tử La gia đều đỏ vằn con mắt.
Trước mặt thống lĩnh Cố Phi Dương của Viêm Long vệ, gia chủ La Vĩnh cũng bị đánh tan, chuyện này khiến trong lòng cả đám đều xuất hiện một loại cảm xúc tuyệt vọng!
La Vĩnh thở dài một tiếng.
Gã ngẩng đầu nhìn lên không trung, âm thanh không lớn, lại vang vọng toàn bộ phủ đệ La gia: "La Hoàng, đừng do dự nữa! Hãy ra tay đi, chỉ cần ngươi không chết, trong tương lai có thể thành tựu Võ Thánh, thì La gia chúng ta cũng có thể nối tiếp huy hoàng. Vì đại nghiệp gia tộc, chúng ta đều trở thành đá đặt chân của ngươi thì đã làm sao?"
"Hả?" Bỗng nhiên Tô Trường Không khẽ nhíu mày.
Ngay cả Cố Phi Dương cũng nhận ra tình huống không đúng. Gã không chút do dự, lập tức tiến lên một bước, oanh kích một chưởng thẳng lên ngực La Vĩnh.
"Đùng!"
Trong một tiếng nổ tung, La Vĩnh trực tiếp bị một chưởng này đánh cho thân thể nổ tung ra, thân hình gãy lìa, cánh tay bị ném bay ra ngoài.
"Ầm vang long!"
Nhưng cùng lúc đó, toàn bộ phủ đệ La gia đều kịch liệt chấn động, bên trong đại địa, có một luồng linh khí hỗn loạn hợp lại tạo thành một đồ án huyền ảo nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận