Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 296 - Tư Không Chiến Ở Đây! Có Gan Cứ Tới!

Dù người cầm lái của Hắc Kình hào có vội vàng bẻ lái, muốn kéo giãn khoảng cách tới cỡ này, dù trong số những võ giả của Cự Kình bang có nhiều người võ nghệ cao cường đến đâu, thì hiện giờ, khi với đối mặt loại cục diện này, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con chiến thuyền hải khấu kia theo hướng gió dần dần tới gần con thuyền của bọn họ, sau đó chàng giác thật lớn ấy hung hăng va chạm vào Hắc Kình hào.
"Oanh!"
Mặt biển nổi lên cơn sóng cao mấy trượng, cả Hắc Kình hào kịch liệt rung lắc dữ dội, cùng với những âm thanh rạn vỡ chói tai, chàng giác của chiến thuyền hải khấu kia đã cứng rắn đâm sâu vào bên trong thân thuyền Hắc Kình hào.
Va chạm sinh ra chấn động kịch liệt, khiến rất nhiều võ giả Cự Kình bang trên thuyền đều không đứng thẳng nổi, lập tức ngã rạp xuống đất, thậm chí cũng có người bị ném bay lên, trực tiếp từ trên boong thuyền bắn ra bên ngoài, rơi thẳng vào trong nước biển!
Tô Trường Không hai chân nhanh khấu boong tàu, duy trì trứ thân thể không ném bay ra đi, khả hắn trong lòng lại hơi hơi trầm xuống, biết chuyện có chút phiền phức!
"Hoàng Nhi, tam đệ, các ngươi tọa dự phòng khoái thuyền rời khỏi!" Giờ phút này Tư Không Chiến vịn tay lên vách thuyền đi tới, vội vàng nói với Tư Không Hoàng và Tô Trường Không.
Hiện giờ Hắc Kình hào bị đụng phải, đã mất đi năng lực di chuyển, khẳng định chỉ một lát nữa thôi, nơi này sẽ bị đám thuyền hải tặc khác đi tới bao vây kìm kẹp, chắc chắn sẽ rơi xuống kết cục bị hủy diệt.
Mà điều Tư Không Chiến có thể làm chính là cố gắng hết mức giảm bớt tổn thất. Ở trên Hắc Kình hào vẫn còn khoái thuyền nhỏ, leo lên chúng nó vẫn có cơ hội chạy trối chết!
"Đại ca thì sao?" Tư Không Hoàng vội vàng nói.
"Ta sẽ lên con thuyền khác rời đi! Tam đệ, giúp ta mang nàng đi!" Tư Không Chiến quát lên.
Hắn vung đao chặt đứt dây thừng đang buộc khoái thuyền, khoái thuyền rơi xuống nước biển vẫn chưa yên ổn trở lại, làm dấy lên từng đợt sóng trào.
Tô Trường Không đè bả vai Tư Không Hoàng lại, mang theo nàng từ trên boong thuyền nhảy xuống khoái thuyền.
"Còn có ta! Còn có ta nữa!"
Lập tức có võ giả Cự Kình bang gần đó phản ứng kịp, cũng vội vàng nhảy xuống khoái thuyền, cả đám chen lấn nhau xông lên, bởi vì một chiếc khoái thuyền chỉ đủ chỗ cho nhiều nhất là mười người mà thôi.
Tiếp theo, mấy người bọn họ hợp lực khua mái chèo, chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng lướt về nơi xa.
Nhưng Tư Không Hoàng lại phát hiện Tư Không Chiến vẫn đứng ở trên boong thuyền, hắn còn vẫy vẫy tay với nàng, căn bản không có ý định rời đi.
Trên Hắc Kình hào chỉ có bốn, năm chiếc khoái thuyền dự phòng, nhiều nhất chỉ chở được mấy chục người, mà trên Hắc Kình hào lại có ít nhất năm trăm bang chúng, hiển nhiên không phải người nào cũng có thể ngồi thuyền rời đi!
"Đây là do ta phán đoán sai lầm. . . Mới gây nên cục diện ngày hôm nay, làm sao ta còn mặt mũi chiếm một vị trí chạy trốn trước chứ?" Khóe miệng Tư Không Chiến hiện lên một mảnh chua xót.
Trong lòng hắn đong đầy tự trách.
Hắn cảm thấy nguyên nhân rất lớn khiến cho bọn họ gặp phải ba đại hải khấu đoàn phục kích, chính vì hắn chỉ nghĩ tới chuyện trước mắt.
Hiện giờ Hắc Kình hào bị đụng phải gây tổn thất, nó đã mất đi năng lực hành động, cũng có nghĩa là chín phần võ giả trên thuyền đều sẽ mất mạng.
Dưới loại tình huống này, Tư Không Chiến căn bản không cho phép bản thân được quyền chạy trối chết, nếu không dù hắn có thể sống sót, hắn vẫn cảm thấy hổ thẹn, không còn mặt mũi nào đứng trước những huynh đệ khác trong bang.
Bởi vậy, Tư Không Chiến lựa chọn ở lại trên thuyền tử chiến, kéo dài một chút thời gian cho những người khác!
"Đại ca!"
Tư Không Hoàng luôn luôn kiên cường, lại chảy xuống hai hàng lệ trong suốt từ khóe mắt. Bằng vào hiểu biết của nàng về Tư Không Chiến, nàng đã đoán ra sự lựa chọn của hắn rồi nhưng điều nàng có thể làm cũng chỉ có tôn trọng sự lựa chọn của hắn mà thôi.
Tô Trường Không ngồi bên cạnh cũng có chút im lặng không biết nên nói gì.
Nếu đổi lại là hắn ở vào vị trí của Tư Không Chiến, hơn phân nửa hắn sẽ lựa chọn bảo toàn một mạng của mình, giữ lại núi xanh lo gì thiếu củi đun.
Nhưng tính cách của Tư Không Chiến vốn là như thế, coi vinh quang và tôn nghiêm còn quan trọng hơn sinh mệnh của mình, Tô Trường Không cũng có thể hiểu được.
Hắn cũng chỉ có thể thầm thở dài trong lòng, hy vọng Tư Không Chiến cát nhân tự có thiên tướng (người tốt sẽ được trời giúp đỡ), có thể bảo trụ được tánh mạng!
"Giết!"
Mà ở trên chiến thuyền hải khấu vừa va chạm, nối liền vào Hắc Kình hào kia, lập tức có rất nhiều tấm gỗ lớn được hạ xuống, đám đông hải khấu với vẻ mặt khát máu đạp lên những tấm gỗ lớn ấy, đổ bộ sang Hắc Kình hào.
"Tư Không Chiến ở đây! Có gan cứ tới!"
Tư Không Chiến cầm Cứ Xỉ đao trong tay, phát ra một tiếng gầm đầy giận dữ, hấp dẫn lực chú ý của đám hải khấu, Khí Huyết Lang Yên cuồn cuộn bốc lên/.
Hiện giờ, điều duy nhất hắn có thể làm chính là giết cho thống khoái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận