Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 567 - Ta Nên Gọi Ngươi Là Hồng Chấn Tượng Hay Là Gì???

Hắn một đường đi thẳng ra bên ngoài Đại Phong châu thành, ngoài thành vẫn còn tuyết đọng chưa hoàn toàn tan đi. Tô Trường Không một bước nông một bước sâu, đi một mạch chừng ba, bốn mươi dặm, sắc trời dần tối, chuyến đi này khiến hắn có chút mỏi mệt, liên tục vươn tay lau mồ hôi.
Tới lúc hắn đi vào một mảnh núi rừng hoang dã, rốt cuộc người ẩn giấu đằng sau, âm thầm rình mò kia cũng không nhịn được nữa!
"Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng mình có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay chúng ta sao?" Lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên,
Chỉ thấy ở đằng sau hai cây đại thụ lớn, có hai bóng người chậm rãi bước ra ngoài, hai người kia có một già một trẻ.
Lão giả kia mặc một bộ y phục màu xanh, đầu tóc hoa râm, răng cũng rụng hơn nửa, trong con ngươi mờ nhạt còn để lộ một luồng quang mang nhiếp nhân tâm phách.
Người trẻ tuổi hơn là một nam nhân áo trắng có khóe mắt hẹp dài, có chút lạnh như băng, âm thanh hồi nãy là do người này lên tiếng.
Trong lòng đầy Tô Trường Không nghi hoặc, khí chất của hai người này không tầm thường, tuyệt đối không phải người bình thường nhưng vì sao bọn họ lại âm thầm rình mò hắn? Hắn khẳng định đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy bọn họ.
"Hai. . . Hai vị, các ngươi nhìn chằm chằm vào ta, đến tột cùng là muốn làm gì?" Vì thế, Tô Trường Không dứt khoát bày ra dáng vẻ có chút sợ hãi, khiếp đảm nói.
Nam nhân áo trắng lập tức nhìn chằm chằm vào hắn, khóe miệng cong lên, để lộ ra mảnh tươi cười lạnh như băng: "Ta nên gọi ngươi là Hồng Chấn Tượng, hay gọi ngươi là cái gì?"
Lời này vừa nói ra, khiến Tô Trường Không cũng có chút giật mình, hiển nhiên hai người này đã từng điều tra về hắn!
"Các ngươi. . . Làm sao mà các ngươi biết được? Các ngươi rút cuộc là ai?" Sắc mặt Tô Trường Không trầm xuống, khàn giọng hỏi.
Nam nhân áo trắng nở nụ cười lạnh nhạt: "Căn cứ theo tin tức ta nhận được, từ hơn nửa năm trước Hồng Chấn Tượng đã bị đứt hết kinh mạch tại Lạc Nhật huyết chiến, còn thành một phế nhân, cho nên mới lựa chọn về hưu dưỡng lão. Chúng ta vốn đang chuẩn bị tới gặp mặt hắn, ôn chuyện nói chuyện, nhưng không nghĩ tới. . . Sau khi theo dõi thân tín của hắn, muốn tìm nơi hắn cư ngụ, lại phát hiện ra ngươi! Nhìn dáng vẻ của ngươi chính là kinh mạch đứt đoạn, khí tức suy yếu nha!"
Chuyện này khiến Tô Trường Không âm thầm nhíu chặt chân mày.
Hai người này có quen biết với Hồng Chấn Tượng?
Hơn nữa căn cứ theo giọng nói, dường như giữa hai bên còn có chút hứa ân oán, tựa như … bởi vì bọn họ nghe nói Hồng Chấn Tượng đã thành phế nhân, nên muốn tìm tới để tính sổ?
Mà trên thực tế Hồng Chấn Tượng đã sớm rời khỏi Đại Phong châu thành, Hồng Chấn Tượng sau này đều là Tô Trường Không giả mạo.
Hơn nửa năm trước Bùi Dương cũng thuận thế tuyên bố với bên ngoài rằng 'Hồng Chấn Tượng' đã về quê quán dưỡng thương, không còn đảm nhiệm chức vị thống lĩnh nữa.
Vì vậy, hai người này muốn tìm nơi Hồng Chấn Tượng cư ngụ nên đã theo dõi Địch Ngân, thân tín của Hồng Chấn Tượng.
Nhưng kết quả theo dõi Địch Ngân lại khiến hai người bọn họ chấn động.
Đơn giản là vì Địch Ngân đã tới một trang viên trong thành, gặp mặt một thanh niên, còn vô cùng cung kính với thanh niên này, gần như không ai sánh kịp.
Mà căn cứ theo bọn họ quan sát, rõ ràng là thanh niên này có thương tích trong người, khí tức suy yếu, hành động chậm chạp, nghi ngờ là thương tích do kinh mạch gãy lìa. Nhưng loại thương tổn này, không phải rất ăn khớp với Hồng Chấn Tượng sao?
Cho nên nam nhân áo trắng mới nói ra lời này, hiển nhiên đã liên tưởng hai người với nhau. Tới lúc này, cả hai đều nhìn thấy sắc mặt 'm trầm' của Tô Trường Không, cả thanh niên áo trắng lẫn lão giả áo bào xanh đều liếc nhau, đều thấy được một tia kinh hãi trong mắt đối phương.
"Hắn vừa rời khỏi trang viên, lại thay đổi thành một gương mặt khác, hẳn là biết Dịch Dung Thuật, chẳng lẽ. . . Người này chính là Hồng Chấn Tượng đã trọng thương ẩn lui trong Lạc Nhật huyết chiến?"
Trong lòng hai người đều kinh ngạc dị thường.
Hóa ra Hồng Chấn Tượng trong Lạc Nhật huyết chiến kia vốn không phải là Hồng Chấn Tượng chân chính! Mà là người trước mắt ngụy trang thành!
Nói như vậy, Hồng Chấn Tượng chân chính đã đi đâu? Vì sao lại phải cho người khác giả mạo thành Hồng Chấn Tượng? Và người trước mắt này là thần thánh phương nào.
Trong lòng hai người đầy những câu hỏi, ngập những nghi ngờ.
Tự nhiên bọn họ không thể nghĩ đến chuyện, bởi vì Hồng Chấn Tượng chân chính đã dung hợp với Yêu Ma Tinh Hạch mà không thể không đi xa tha hương. Sau đó, Bùi Dương vì Lạc Nhật huyết chiến, đành phải khiến cho một người ngoài đến giả mạo Hồng Chấn Tượng.
Lại càng không nghĩ đến chiến tích của 'Hồng Chấn Tượng' giả còn đáng sợ hơn Hồng Chấn Tượng thật. Ở trên chiến trường, hắn đã đánh chết một Tiên Thiên võ giả tại chỗ, khiến cho cái tên truyền kỳ này càng thêm chói mắt!
Lão giả áo bào xanh đau khổ suy nghĩ một hồi, đột nhiên lão nghĩ tới cái gì, hai tròng mắt mờ nhạt lập tức nhìn chằm chằm với Tô Trường Không: "Là ngươi! Là ngươi giết Mộc Tấn!"
“Hả? Mộc Tấn? Bọn họ là người của Mộc gia?" Tô Trường Không nghe được trong miệng đối phương nhắc tới Mộc Tấn, lập tức cũng sáng tỏ cả rồi. Hai người này là người của Mộc gia!
Hai người này cũng không phải ai khác, đúng là phụ thân Mộc Hâm và gia gia Mộc Huân của Mộc Tấn.
Lúc trước Mộc Tấn đi rèn luyện tại Đại Phong châu thành, nhưng kết quả lại là bỏ mạng. Hai người Mộc Hâm, Mộc Huân lập tức là từ Mộc gia, một đường chạy tới Đại Phong châu thành, thề phải bắt được hung thủ. Sau đó nương theo ấn ký huyết mạch, bọn họ tập trung được hung thủ giết người kia đang ở ngay bên trong quân doanh tại Đại Phong châu thành.
Hai người tới nói chuyện cùng Bùi Dương, muốn để Bùi Dương phối hợp với bọn họ cùng tìm ra hung thủ đã giết chết Mộc Tấn.
Nhưng trong lòng Bùi Dương cảm thấy rằng, hung thủ giết chết Mộc Tấn chính là một thủ hạ đại tướng dưới tay mình, cho nên dứt khoát cự tuyệt không phối hợp, dù hai người Mộc Hâm, Mộc Huân điên tiết đến ngứa răng, nhưng nhưng cũng biết đạo lý ‘cường long không át địa đầu xà’, không thể ra tay với Bùi Dương, vốn là châu chủ của Đại Phong châu, nếu không sẽ làm liên lụy đến cả Mộc gia!
Về sau, người nọ liên tục trốn trong quân doanh không ra ngoài, mãi cho đến khi ấn ký huyết mạch Mộc Xà Ấn tiêu tán, hai người vẫn không tìm được hung thủ, hơn nữa lại do bên trong gia tộc triệu hồi, đành hết cách rời đi.
Nhưng hai người cũng không bỏ qua cái chết của nhi tôn (con cháu) Mộc Tấn.
Lại nói, trong khoảng thời gian này, hai người từng nghe nói tin tức về Hồng Chấn Tượng. Hồng Chấn Tượng đại triển thần uy trong Lạc Nhật huyết chiến, đánh gục Tiên Thiên võ giả Xích Cáp Đồ! Nhưng vì vận dụng bí thuật tăng lên chiến lực, làm cho kinh mạch gãy lìa, đã thành phế nhân!
Tin tức này khiến hai người động tâm tư.
Ở trong mắt Mộc Hâm, Mộc Huân, người giết chết Mộc Tấn hơn phân nửa chính là cao tầng của Đại Phong thiết kỵ. Tuy thân phận người này vô cùng bí ẩn, nhưng kiểu gì cũng phải có kẻ biết được thân phận của đối phương.
Một người tự nhiên là châu chủ Bùi Dương, mà Hồng Chấn Tượng là thân tín của Bùi Dương, chắc chắn cũng biết thân phận người giết chết Mộc Tấn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận