Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1172: Cổ Thánh Quốc! Tô Trường Không Ta Đến Đây!!!

Tư Không Chiến cười nói: "Tam đệ, đại ca biết hiện giờ đệ đã là nhân vật danh chấn Đại Viêm hoàng triều, ngay cả Thần Chủng trong truyền thuyết, đệ cũng có thể đưa tặng cho người, nhưng ta lại không thể nhận được... Đệ đã cho chúng ta quá nhiều rồi. Hiện giờ Cự Kình bang chúng ta ở Mặc Lâm phủ thành này rất tốt đẹp, phát triển thật không tệ, làm đến nơi đến chốn. Với đại ca, như vậy là đủ rồi"
Tư Không Chiến không nhận viên Thần Chủng mà Tô Trường Không đưa cho.
Thứ nhất, Thần Chủng quá mức quý trọng, ngay cả với Tô Trường Không, nó cũng không phải thứ có thể tiện tay là lấy ra được. Tư Không Chiến tuyệt không cho phép bản thân thản nhiên nhận lấy nó.
Thứ hai, Tư Không Chiến chỉ muốn kinh doanh một mẫu ba phần đất Cự Kình bang này thôi, mà không nghĩ tới chuyện một bước lên trời.
Chỉ sợ một khi gã làm như thế, phỏng chừng Cự Kình bang sẽ không theo kịp tốc độ khuếch trương. Kể cả khi bọn họ có thể nhanh chóng phồn vinh lên chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng loại phồn vinh đó chỉ là giả dối mà thôi.
Nếu trong tương lai, huynh muội bọn họ tọa hóa, hoặc xảy ra chuyện gì, chắc chắn nội bộ sẽ một lần nữa tái diễn khung cảnh Mạnh Tang đoạt quyền của trước kia.
Thêm nữa, Thần Chủng sẽ khiến người có tâm mơ ước.
Đủ loại nguyên nhân như vậy, khiến gã hạ quyết tâm, từ chối thứ bảo vật trong mơ cũng không được này.
"Tam đệ, trong tương lai đệ nhớ trở về Cự Kình bang đoàn tụ cùng chúng ta nhiều một chút là được rồi. Tư Không Hoàng cũng đồng ý gật đầu.
Bản thân Tư Không Hoàng vốn chẳng có dã tâm quá mức lớn lao, có thể quyết định vận mệnh của bản thân đã đủ lắm rồi.
Thứ không chiếm được, cũng không cần quá mức miễn cưỡng.
Tô Trường Không cũng có thể hiểu được tâm tư của Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến.
Tình huống này cũng tương tự như một người bình thường vốn đang sống cuộc đời thực tế, tuyệt không phù phiếm, xốc nổi, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống lợi ích thật lớn, và người bình thường với tâm trí kiên định, sống bình thản qua ngày như bọn họ, chưa chắc đã nguyện ý tiếp nhận món lợi ích quá lớn lao, chắc chắn sẽ mang đến thật nhiều biến hóa cho cuộc sống thường ngày của bọn họ, thậm chí còn có thể khiến cho cuộc sống vốn quen thuộc trở nên hoàn toàn lạ lẫm kia...
"Được rồi, nhưng mà hai người hãy giữ lại mấy viên Trường Thọ đan, Trú Nhan đan này đi, Chúng đều là đan dược ta luyện ra khi nhàn hạ, ta cầm theo cũng vô dụng" Tô Trường Không không có miễn cưỡng hai người.
Không muốn nhận thì thôi vậy.
Hắn lại nhanh chóng lấy ra một chút linh đan, có gia tăng tuổi thọ, cũng có cải thiện thể chất., Với tồn tại đã Nhập Thánh như Tô Trường Không, trừ phi là đan dược cấp thánh đan, bằng không những loại đan dược khác hoàn toàn không có tác dụng gì, như vậy, cứ dứt khoát đưa tặng cho Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến một chút, làm lễ vật ly biệt đi.
Mà lần này, Tư Không Chiến, Tư Không Hoàng lại không từ chối nữa, nhanh chóng thu chúng về.
Tô Trường Không ở lại Cự Kình bang chừng một tháng, chỉ điểm phương diện võ đạo cho Tư Không Chiến, Tư Không Hoàng một chút.
Suy cho cùng, kể cả Cự Kình công mà Tư Không Chiến am hiểu hay Phong Lôi Tiễn Thuật mà Tư Không Hoàng am hiểu, đều là võ công Tô Trường Không đang tu luyện, thậm chí hắn còn tu luyện tới trình độ cực kỳ thâm sâu, đủ để làm cho nhiều đời tổ tiên của Cự Kình bang hoàn toàn không trông thấy bóng lưng.
Chỉ cần hắn truyền thụ một chút kinh nghiệm, bí quyết, cũng đủ mang lại cho bọn họ lợi ích không nhỏ rồi.
Một tháng sau, Tô Trường Không cáo từ rời đi.
Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến tự mình đưa tiễn.
Tư Không Hoàng nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không rời đi, vẻ mặt có chút ảm đạm, Tư Không Chiến lại thở dài lắc đầu.
Chung quy lại, thứ đã không thể cưỡng cầu thì tốt hơn hết là đừng đi cưỡng cầu, thời gian đủ khả năng xoa dịu hết thảy mọi tiếc nuối trong cõi lòng.
Tô Trường Không rời khỏi Cự Kình bang, lại tới Hắc Thiết sơn trang một chuyến. Nơi này là mái nhà ban đầu khi hắn xuyên không tới đây, cũng là nơi khởi đầu con đường võ đạo của hắn.
Hắn không có ý định quấy nhiễu cuộc sống bình lặng của Hắc Thiết sơn trang, chỉ âm thầm đứng bên ngoài quan sát một phen. "Gần như đã không còn những bóng người quen thuộc" Tô Trường Không lặng lẽ quan sát khung cảnh trong Hắc Thiết sơn trang, nhưng ở thời điểm hiện giờ, nơi này đã sớm không còn bóng dáng đám người Dương Triều mà hắn từng quen biết.
Cũng đúng thôi, với một con người bình thường, hai, ba mươi năm thời gian, chính là giai đoạn từ tráng niên bước vào lão niên, bọn họ cũng nên về hưu hưởng thụ cuộc sống rồi.
Tới lúc này, ngay cả trang chủ Mạc Thiết cũng già nua, tóc bạc đầy đầu, lão đã rất ít khi nhúng tay vào quản lý những việc bên trong trang, mỗi ngày đều nhàn nhã phẩm trà, trồng hoa cỏ, có chút thư thái, khí sắc không tệ. Còn Mạc Cương, lần trước khi Tô Trường Không quay trở lại, đối phương còn là một thiếu niên chừng mười tuổi, thì hiện giờ đã sớm trưởng thành, cũng đứng lên tiếp nhận vị trí của Mạc Thiết rồi.
Lại bởi vì Tô Trường Không từng giúp gã dịch kinh tẩy tủy, nên hiện giờ tu vi võ đạo không thấp, đã là một nhân vật rất có danh khí tại vùng Thanh Thủy thành này.
"Hắc Thiết sơn trang... Cũng trải qua không tồi. Tô Trường Không âm thầm gật đầu.
Lúc ban đêm, Tô Trường Không lại lặng yên tiến vào Hắc Thiết sơn trang, nhân lúc Mạc Thiết, Mạc Cương đang say ngủ, dùng Thiên Tàm chân khí tinh thuần vạn phần, giàu có sinh cơ, trợ giúp bọn họ tẩy luyện thân thể một chút.
Trải qua Thiên Tàm chân khí tẩy luyện, Mạc Thiết đã cao tuổi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi tuyệt không thành vấn đề, mà Mạc Cương vốn miệt mài khổ tu võ đạo, trên cơ thể lưu lại một chút ám thương cũng được hoàn toàn chữa trị, trở lại như lúc ban đầu.
Hắc Thiết sơn trang trải qua những ngày tháng không tệ, cũng không còn nơi này làm hắn phải bận lòng nữa.
Tô Trường Không làm xong hết thảy những chuyện này, lại lặng yên rời khỏi, mà lúc này đây, hắn dứt khoát lên lưng bạch hạc, rời khỏi phạm vi Đại Viêm hoàng triều, phạm vi cửu quốc.
Cổ Thánh quốc là một quốc gia quá mức xa xôi, cũng là một nơi khiến cho rất nhiều võ giả chỉ cần nghe nói đến, đều sẽ khát vọng được xông xáo một phen nhưng đại đa số bọn họ, đều không có duyên được đặt chân đến nơi này.
Ngay cả trong mắt võ giả Nhập Thánh, Cổ Thánh quốc cũng là một tòa cổ quốc với cường giả như mây, hưng thịnh không suy!
Cổ Thánh quốc với thật nhiều những võ giả Nhập Thánh, cổ tông, cổ tộc, thậm chí còn một chút cường giả cổ xưa với khát khao lại một lần nữa trở về trên nhân thế, hòa mình vào hàng sa số dân chúng bình thường kia...
Khẳng định sẽ là một thế giới gió nổi mây phun, tuyệt vời phấn khích!
Mà Tô Trường Không tự tin, hắn tuyệt đối không thua kém bọn họ!
"Cổ Thánh quốc! Tô Trường Không ta đến đây!"
Tô Trường Không đã giải quyết xong một chút tâm sự còn vướng bận, cũng gặp lại một vài vị cố nhân, cuối cùng cũng không tiếp tục trì hoãn thêm nữa, đã nhanh chóng hướng thẳng về phía Cổ Thánh quốc bên kia. Ánh mắt hắn là một mảnh nóng cháy, trong lòng là một cõi hưng phấn, chờ mong. Chuyến đi này có thể trợ giúp hắn bước lên cấp bậc càng cao xa hơn, mãi cho đến khi hắn đạt đến cảnh giới chung cực mà bản thân vẫn khát khao truy tìm!
1541 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận