Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1105 - Có Uy Hiếp... Đương Nhiên Phải Diệt Trừ, Bất Kể Uy Hiếp Nọ Là Lớn Hay Nhỏ!!!

"Đao Vô Phong, hơn một năm không gặp, xem ra trong khoảng thời gian này, ngươi cũng có tiến bộ không nhỏ nha!" Thạch Kinh Thiên tỉ mỉ quan sát Tô Trường Không một hồi, khẽ nheo con mắt, rồi chậm rãi mở miệng nói.
Thạch Kinh Thiên từng gặp Tô Trường Không bên trong Kính Thiên Địa, cho nên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, hơn nữa, chỉ một cái nhìn này, Thạch Kinh Thiên cũng có thể cảm nhận được, Tô Trường Không cũng giống như gã, là tồn tại chung một cấp bậc sinh mệnh, cùng lúc Nhập Thánh rồi!
"Thạch Kinh Thiên, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt." Tô Trường Không cũng mở miệng nói.
Thạch Kinh Thiên này anh vĩ bất phàm, khí tức nội liễm, mơ hồ có một luồng khí thế vô địch uy nghiêm, so sánh với Vệ Thánh Tâm từng luyện hóa Thần Chủng Nhập Thánh, hoàn toàn là hai cấp độ khác biệt.
"Ngươi tới nơi này làm gì?" Thạch Kinh Thiên không có nhiều lời vô nghĩa, đã nói thẳng vào chủ đề.
Lại nói, Tô Trường Không có thể tìm đến nơi này, đã khiến Thạch Kinh Thiên hiểu được phần nào những chuyện từng xảy ra trước đó. Khẳng định là Tô Trường Không từng tiếp xúc với nhóm võ giả Thạch gia bên kia rồi.
"Lý gia từng có quen biết với ta. Hơn nữa, Lý gia cũng chưa từng trêu chọc các ngươi, vì sao các ngươi cứ phải liên tục bức bách người ta chứ? Nếu không ngại, hãy cho tại hạ một phần tình mọn, sau này đừng tiếp tục gây khó dễ cho Lý gia nữa." Tô Trường Không nghiêm mặt nói, lập tức đề cập tới mục đích của bản thân.
Thạch Kinh Thiên nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: "Đao Vô Phong, tổ tiên của Lý gia này từng có chút ân oán cùng Thạch gia ta, đây là chuyện giữa hai nhà chúng ta, ta không muốn ra tay với ngươi, nhưng tốt nhất ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác."
Làm sao Thạch Kinh Thiên có thể buông tha cho Lý gia được? Không nói đến chuyện trảm thảo trừ căn, chỉ cần tính đến một viên Thần Chủng trên người Lý Tùng kia thôi, nó cũng là thứ mà Thạch Kinh Thiên nhất định phải có được rồi, gã tuyệt đối không thể từ bỏ ý định diệt sạch Lý gia chỉ vì sự xuất hiện của Tô Trường Không, cũng như dăm câu ba lời dễ nghe trong miệng hắn được.
"Ngươi thực sự không chịu buông tha cho Lý gia? Bọn họ vốn không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho ngươi mà?" Tô Trường Không lập tức cau mày nói.
Thạch Kinh Thiên khoanh tay đứng tại chỗ, rồi thản nhiên nói: "Có uy hiếp... đương nhiên phải diệt trừ, bất kể uy hiếp nọ là lớn hay nhỏ!"
Tô Trường Không đồng ý gật gật đầu, hắn đưa mắt nhìn thẳng vào Thạch Kinh Thiên, trong mắt nổi lên quang mang nguy hiểm: "Thạch Kinh Thiên, thực không dám giấu giếm, lúc trước mấy chục võ giả Thạch gia đi theo Thạch Bất Phá đều chết trong tay ta. Dựa theo cách nói của ngươi, có uy hiếp tất phải diệt trừ... chỉ sợ rằng ta cũng nằm bên trong danh sách phải diệt trừ của ngươi rồi. Nếu hôm nay ngươi một mực không muốn từ bỏ, một mực không chịu hóa giải ân oán, vậy ta cũng chỉ có thể tự mình diệt trừ ngươi thôi!"
Câu nói này khiến trong lòng Thạch Kinh Thiên nổi lên một luồng sát ý mãnh liệt.
Đương nhiên là gã biết Tô Trường Không chính là kẻ đã giết đám người Thạch Bất Phá. Sở dĩ từ nãy tới giờ, gã một mực không có vạch trần, là vì không muốn trực tiếp ra tay với Tô Trường Không ở thời điểm hiện tại.
Lúc này, thu hoạch trong tay gã cũng đủ lớn rồi, chờ tiêu hóa xong chỗ này, chờ thực lực tăng cường thêm một chút, lại cân nhắc những chuyện khác cũng không muộn. Nhưng Tô Trường Không đã trực tiếp chủ động kéo ra việc này, hiển nhiên đối phương muốn phân sinh tử cùng gã rồi!
Tuy Thạch Kinh Thiên không muốn ra tay với Tô Trường Không vào lúc này, nhưng điều đó lại không có nghĩa là gã sợ hãi ra tay với Tô Trường Không.
Thạch Kinh Thiên gã sinh ra từ Thạch gia, kế thừa huyết mạch và nội tình võ đạo của Võ Thánh, quá trình tu hành luôn tiến triển cực nhanh, chỉ chưa đầy mấy tháng sau khi trở về từ chuyến hành trình đi tới Kính Thiên Địa, gã đã luyện môn tuyệt học mà bản thân tu hành đến viên mãn, cũng thành tựu Nhập Thánh nhất trọng thiên rồi. Cộng thêm 'Trọng Nhạc Thần Chủng' do tổ tiên Thạch gia lưu lại, bất cứ lúc nào Thạch Kinh Thiên cũng có thể hoàn toàn luyện hóa nó, đạt tới Nhập Thánh nhị trọng thiên.
Với thực lực bậc này, gã tuyệt đối là tồn tại nổi bật bên trong Nhân tộc cửu quốc.
Dù Đao Vô Phong này vô cùng yêu nghiệt, cũng thành tựu Nhập Thánh rồi, Thạch Kinh Thiên vẫn tự tin cho rằng bản thân mạnh hơn hắn!
"Đao tiên sinh muốn ra tay với Thạch Kinh Thiên?"
Lý Tùng cũng kinh hãi vô cùng.
Tô Trường Không có thể xuất hiện tại nơi đây, hẳn là hắn đã Nhập Thánh, nhưng kể cả khi hắn đã Nhập Thánh, thì chuyện hắn cùng Thạch Kinh Thiên chỉ nói hai, ba câu liền giương cung bạt kiếm, muốn động thủ ngay tại chỗ này, vẫn khiến Lý Tùng vô cùng kinh hãi.
"Được! Đao Vô Phong, nếu ngươi đã muốn chết... bổn tọa liền thành toàn cho ngươi!" Trong đôi mắt Thạch Kinh Thiên nở rộ sát ý kinh người, giọng nói của gã không lớn, lại vang tận mây xanh.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức đáng sợ lập tức bốc lên quanh người Thạch Kinh Thiên, chỉ tính đến luồng khí tức dũng mãnh này thôi cũng đủ làm võ giả bình thường hồn bay phách tán, hô hấp ngưng lại rồi.
"Lui xa một chút!" Tô Trường Không phẩy ống tay áo một cái, một luồng kình phong cuồn cuộn nổi lên, đã cuốn Lý Tùng còn trong trạng thái tay chân cứng ngắc, bay ngược ra ngoài, dừng lại bên trong góc phòng đại điện.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, Thạch Kinh Thiên chợt động, làn da trên thân thể gã lập tức biến thành màu mực, tựa như được làm bằng tinh thạch, tràn ngập mỹ cảm và uy nghiêm, hồn nhiên thiên thành.
Đó là biểu hiện của sự kết hợp hoàn mỹ giữa lực lượng và tốc độ!
Thạch Kinh Thiên này dựa vào bản thân tu hành bước vào cấp bậc Võ Thánh, mạnh hơn Vệ Thánh Tâm cùng với những yêu võ giả Nhập Thánh được Tần Diệt Sinh mạnh mẽ thúc đẩy lên kia, nhiều lắm.
"Oanh!"
Thạch Kinh Thiên trực tiếp tiến lên một bước, thân thể ma sát cùng không khí bắn ra những đốm lửa chói mắt.
Chỉ dựa vào một bước, gã lại có thể mạnh mẽ vượt qua khoảng cách giữa thời gian và không gian, nhanh chóng tới gần Tô Trường Không.
Quyền phải mang theo quang mang màu mặc ngọc [1], lập tức đánh ra. Nhìn qua sẽ thấy tốc độ của một quyền này biến ảo khó lường, tựa nhanh tựa chậm, ngay cả tốc độ dòng chảy thời gian cũng sinh ra hỗn loạn, làm cho người ta khó có thể né tránh hay ứng phó nổi.
[1] : Tên chính xác của loại ngọc này là “Mặc Ngọc” hoặc “Mực Ngọc”. Trong tiếng Hán, Mặc (


) tức là Mực. Ý chỉ ở đây là loại Ngọc Phỉ Thúy có màu Đen như màu Mực (Tàu)
"Đến đây đi!" Trong mắt Tô Trường Không bốc lên chiến ý ngút trời.
Đối mặt với cao thủ như Thạch Kinh Thiên này, nhiệt huyết trong lòng hắn cũng sôi trào, bởi vậy, hắn dứt khoát không né không tránh, muốn dựa vào lực lượng bộc phát ra kinh người từ thể phách mạnh mẽ của Võ Thánh, quyền đối quyền với kẻ địch.
Chỉ thấy hắn nắm chặt năm ngón tay phải, bộc phát ra kình lực bạo liệt, điên cuồng đánh tới!
"Ầm vang!"
Hai trọng quyền không chút màu mè, hoa mỹ va chạm cùng nhau, tiếng nổ vang quanh quẩn khắp nơi bên trong đại điện, khiến cả tòa đại điện cũng phải run rẩy, ngay cả mảnh không gian nơi này cũng bị chấn động xé rách, tạo thành một cái khe thật lớn.
Trong lúc hai luồng kình lực ma sát, va chạm vào nhau, tiếng nổ vang liên tiếp tuôn ra, khiến người khác vô cùng khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận