Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1160: Nguyên Thần Trong Truyền Thuyết!

Vương Trọng Khâu khẽ động ý niệm, dưới sự dẫn dắt của một luồng lực lượng, bàn tay vừa bị chém đứt đã bay trở về, nối tiếp vào phần cổ tay trống rỗng của Vương Trọng Khâu.
Tiếp đó, gã vội vàng vận chuyển thần thông 'Cổ Ma Chiến Thể, muốn nối lại bàn tay bị đứt kia.
Nhưng vô ích!
Dù Vương Trọng Khâu vận chuyển thần thông như thế nào, bàn tay bị đứt vẫn không thể nối lại được. Hơn nữa máu ở miệng vết thương đang không ngừng trào ra như suối, như thể thứ bị đứt kia không chỉ là bàn tay của gã, mà ngay cả linh hồn của gã cũng bị chặt đứt rồi.
Dù nối lại bàn tay, cũng không mang tới một chút tác dụng nào.
Nó vẫn không thể hoạt động được, cũng tương đương với gã vĩnh viễn mất đi bàn tay này!
"Ai... Là ai?” Vương Trọng Khâu quát lên một tiếng, kinh sợ đan xen, da đầu run rẩy.
Phải biết rằng, ngay từ đầu, gã đã thúc giục Cổ Ma Chiến Thể đó.
Rõ ràng bộ thân thể này đủ khả năng ngạnh kháng, đón đỡ công kích liên thủ cấp thần thông của đám người Hạ Viêm Long cũng không chịu chút tổn thương nào kia, nhưng ngay khi luồng lưu quang màu vàng kia chợt lóe qua, gã mất đi một bàn tay rồi?
Đám người Vương Trọng Khâu, Hồng Mạn Thiên, Hạ Viêm Long, Hạ Viêm Nghĩa cũng đồng loạt nhìn lên bầu trời.
Ở nơi đó, là một dòng khí màu vàng, vốn không chói mắt, nhưng lại rực rỡ vô ngần, giống như đó chính là thứ duy nhất tồn tại trong thiên địa.
Ý thức hơi chạm đến một chút, thì ngay cả linh hồn cũng bị tiêu diệt.
Trong dòng khí màu vàng nọ, có một tiểu nhân màu vàng (người màu vàng nhỏ) đang khoanh chân ngồi, ngũ quan mơ hồ, chỉ to bằng bàn tay, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác, đối phương chính là Thần! Vị thần điều khiển tất cả mọi thứ!
Tiểu nhân màu vàng kia tản ra sự uy nghiêm giống như Thần Chích, tồn tại đứng từ trên cao, bao quát hết thảy vạn vật bên dưới, làm cho thiên địa cũng trở nên ảm đạm khong màu, gieo rắc cho người khác nỗi sợ hãi, run rẩy từ tận sâu trong linh hồn!
"Hắn... Hắn là thần thánh phương nào? Tại sao lại cứu ta?" Sắc mặt Hạ Viêm Nghĩa tái nhợt, phần cánh tay bị chặt đứt vẫn đang chảy máu không ngừng nhưng gã vốn không hề quan tâm tới nó, chỉ kinh hãi nhìn tiểu nhân màu vàng kia. Vương Trọng Khâu chính là một cường giả còn đáng sợ hơn Tần Diệt Sinh. Nhưng chỉ đối mặt một lần, đối phương đã bị tiểu nhân màu vàng kia chặt đứt một bàn tay rồi?
"Đây chính là... Nguyên Thần! Là Nguyên Thần!" Vương Trọng Khâu và Hồng Mạn Thiên lập tức nhìn chằm chằm vào tiểu nhân màu vàng nọ.
Trải qua phút sửng sốt ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt, họ đã nhận ra đây rốt cuộc là cái gì.
Nguyên Thần!
Đúng là Nguyên Thần trong truyền thuyết!
"Sao...Sao có thể? Rốt cuộc người này là ai? Lão quái vật có thể tu ra Nguyên Thần lại xuất hiện ở địa phương nhỏ thế này sao?"
Da đầu Vương Trọng Khâu run lên, tim đập liên hồi. Gã biết tu ra Nguyên Thần có ý nghĩa là gì.
Phải biết rằng, võ giả tu hành, là lột xác từ thân thể đến linh hồn. Nhưng tu hành linh hồn lại là quá trình cực kì gian nan.
Còn tu ra Nguyên Thần? Đây tuyệt đối là thành tựu không thể đạt tới nếu chỉ dựa vào bản thân cố gắng! Phải biết rằng, tồn tại có thể tu thành Nguyên Thần đều là những lão quái vật sống sót qua thời gian dài đằng đẳng.
Bởi vì sống lâu năm nên linh hồn của họ sẽ dần dần trưởng thành theo năm tháng trôi qua, cho đến khi lột xác trở thành Nguyên Thần!
Cũng bởi vậy, nhân vật có thể tu ra Nguyên Thần tuyệt đối là tồn tại làm người ta sợ hãi.
Một đặc tính nổi bật của Nguyên Thần chính là Nguyên Thần xuất khiếu, lấy thủ cấp kẻ địch từ cách xa cả ngàn dặm.
Bên cạnh đó, lão quái vật đã tu thành Nguyên Thần cũng có thể vận dụng 'Nguyên thần đoạt xá, 'Chuyển thế luân hồi... đều là những thủ đoạn khó có thể tin nổi.
Tuyệt đối không có bất kì tông môn nào muốn đụng tới một nhân vật như vậy.
Kể cả khi bọn họ có cơ hội giết chết đối phương, thì nói không chừng đối phương vẫn còn cơ hội chuyển thế luân hồi.
Chẳng nói đâu xa, ngay trong lịch sử của Cổ Thánh Quốc, cũng có ghi chép lại sự kiện các đại tông môn bị tiêu diệt bởi ‘Luân hồi giả rồi.
Ở Cổ Thánh Quốc, người tu thành Nguyên Thần cũng là tồn tại lông phượng sừng lân. Bởi vì rất nhiều Đại Thần Thông Võ Thánh cũng không dễ đạt được Nguyên Thần!
Chẳng trách Vương Trọng Khâu lại mất bình tĩnh như vậy?
Làm sao một Nguyên Thần lão quái lại hiện thân ở Đại Viêm hoàng triều nhỏ bé này?
"Làm sao lão quái vật tu thành Nguyên Thần... lại xuất hiện tại nơi này?" Thân thể Hồng Mạn Thiên run lên nhè nhẹ. Ả hiểu được nhân vật này đáng sợ đến mức nào. Chẳng lẽ Nguyên Thần lão quái này chính là một vị Đại Thần Thông Võ Thánh?
Phải biết rằng, rất nhiều Đại Thần Thông Võ Thánh cũng chưa chắc đã tu thành Nguyên Thần!
Tiểu nhân màu vàng kia đúng là Nguyên Thần của Tôn Trường Không.
Ngay khi đến bên ngoài Đại Viêm thành, từ xa Tô Trường Không đã có thể cảm nhận được khí tức của Vương Trọng Khâu và Hồng Mạn Thiên.
Hắn không chút do dự đáp xuống một khu rừng hoang vắng ở bên ngoài Đại Viêm thành, và ngay lập tức, Nguyên Thần xuất khiếu, băng qua hơn mấy trăm dặm, đi đến bầu trời phía trên Đại Viêm thành, chặt đứt một cánh tay của Vương Trọng Khâu, kẻ đã bắt cóc Hạ Viêm Nghĩa.
Đây chính là điều đáng sợ nhất của Nguyên Thần.
Nguyên Thần có thể xuất khiếu và hoạt động tự nhiên trong phạm vi hàng ngàn dặm bên ngoài thân thể.
Chỉ tính riêng về khoảng cách, con số này đã vượt xa trình độ mà 90% các loại công kích cấp thần thông có thể đạt tới rồi! "Đa... Đa tạ tiên sinh đã ra tay tương trợ!" Tâm niệm trong đầu Hạ Viêm Long thay đổi nhanh chóng. Đúng là ông ấy khá kinh hãi vì sự đáng sợ của người tí hon màu vàng kia. Tuy nhiên đối phương đã ra tay cứu Hạ Viêm Nghĩa, phỏng chừng cũng không phải là địch nhân, bởi vậy ông lập tức lên tiếng, cảm kích nói lời tạ ơn. "Đối phương cũng là một cường giả đến từ Cổ Thánh Quốc sao? Vương Trọng Khâu kia thực sự không ai có thể bì nổi. Nhưng vừa đối mặt với vị tiến bối này, dù hắn bị chặt đứt mất một cánh tay, cũng không dám thể hiện sự phẫn nộ ra ngoài?"
Đám người Đoan Mộc Đào và Cố Phi Dương cũng vô cùng kinh hãi.
Ai nấy đều cảm nhận được sự đáng sợ của vị cao thủ thần bí trước mặt, ngay cả Vương Trọng Khâu vốn là võ giả Nhập Thánh xuất thân từ Cổ Ma Tông cũng phải kính trọng đối phương vài phần Người tí hon màu vàng ngồi xếp bằng giữa hư không, lặng lẽ nhìn biểu cảm biến hóa khôn lường trên gương mặt mọi người.
Tô Trường Không trông thấy Vương Trọng Khâu và Hồng Mạn Thiên, cũng trông thấy thức hải đang dao động kịch liệt trong cơ thể hai người bọn họ.
Đây là dấu hiệu cho thấy cảm xúc trong lòng bọn họ đang dao động kịch liệt.
Tô Trường Không không nói lời nào. Kỳ thực hắn đang tự hỏi.
Đương nhiên, hắn nhất định phải giết hai người này, thế nhưng bọn họ lại chính là người của Cổ Ma tông.
Một khi hắn giết bọn họ chắc chắn sẽ làm Cổ Ma tông chú ý.
Dù hắn không sợ nhưng Hạ Viêm gia tộc sẽ là kẻ trực tiếp bị hứng chịu tai ương. Cho nên hắn cần phải giải quyết điểm này.
"Xin... Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối đây là gi? Còn ta, ta chính là đệ tử chân truyền của phong chủ Chiến Ma Phong thuộc Cổ Ma tông, Vương Trọng Khâu!"1540 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận