Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1030 - Chẳng Trách Các Ngươi Lại Đồng Quy Vu Tận!!!

"Làm thịt hắn!"
Mí mắt đám người Đông Môn Kiếm đều giật giật. Bọn họ đã nhận ra khí tức của Tô Trường Không đang không ngừng tăng thêm, cả đám đều ý thức được tình huống không ổn, rồi không chút do dự, đồng loạt ra tay.
Ong ong ông!
Trong tiếng kiếm ngân réo rắt, Đông Môn Kiếm tiến lên một bước, một tầng sóng gợn có thể thấy được bằng mắt thường trực tiếp khuếch tán ra, thanh trường kiếm sáng như tuyết bên hông gã vừa ra khỏi vỏ.
Thân tùy kiếm động, nhân kiếm hợp nhất, Đông Môn Kiếm đâm ra một kiếm.
Kiếm hồn gào thét, mũi kiếm chọc thủng không khí, tập trung thẳng vào chỗ yếu hại trên người Tô Trường Không!
Đông Môn Kiếm vốn là kiếm khách tiếng tăm vang dội, được lưu danh trong lịch sử Đại Viêm hoàng triều, hiển nhiên kiếm pháp đã đến cảnh giới kiếm hồn.
Một chiêu vừa xuất, vạn kiếm thần phục.
Mấy người còn lại cũng không hẹn mà cùng ra tay.
Lại nói, kiếm khách mặc hắc y Mạc Hàn thân như quỷ mỵ kia, vốn là tử địch của Đông Môn Kiếm, vậy mà lúc này gã lại liên thủ cùng Đông Môn Kiếm đối chiến với địch nhân khác, quả là thế sự khó lường, lợi ích đứng trên cừu hận.
Bóng dáng Mạc Hàn đã dung nhập vào giữa hư không, chỉ còn lại một thanh trường kiếm hàn quang lóng lánh, tựa như độc xà thổ tín, dùng một góc độ vô cùng xảo quyệt, từ sau lưng đâm thẳng vào tim Tô Trường Không.
Hai đại kiếm khách đều nổi danh về kiếm pháp này, có phong cách hoàn toàn khác nhau, một người ngay thẳng uy mãnh, một người quỷ dị vô tung, nhưng một khi cả hai liên thủ, khẳng định là hiếm có võ giả nào dưới Võ Thánh đủ khả năng chống đỡ được một chiêu!
Gần như cùng một lúc, hai thanh thần binh lợi khí đều trúng đích, một đâm vào trước ngực, một đâm vào sau lưng Tô Trường Không, đều là nơi yếu hại.
"Đang đang!"
Nhưng tình huống cả thân thể lẫn linh hồn đều bị xuyên thủng trong tưởng tượng của hai người bọn họ không hề xuất hiện, chỉ có hai tiếng sắt thép chạm nhau thanh thúy vang lên.
"Cái gì?"
Con ngươi trong mắt Đông Môn Kiếm và Mạc Hàn đồng loạt co rút lại.
Rõ ràng thanh kiếm trong tay bọn họ đều đâm trúng nơi yếu hại trên người Tô Trường Không, nhưng lớp da thịt màu đỏ đậm lại nóng cháy như lò luyện kia, còn cứng rắn gấp ngàn, gấp vạn lần sắt thép, và mũi kiếm kia chỉ để lại dấu vết màu trắng nho nhỏ mờ nhạt trên làn da hắn, ngay cả lớp da bên ngoài cũng không thể phá vỡ!
Phải biết rằng, thể phách cơ sở của Tô Trường Không đã tiếp cận Võ Thánh, và ngay lúc hắn bùng nổ chân huyết, mở ra Cự Kình Chiến Thể, bộ thân thể ấy còn mạnh hơn Võ Thánh bình thường.
Dù hắn đứng yên bất động, tồn tại dưới Võ Thánh cũng khó làm tổn thương được!
“Kiếm lại yếu đuối vô lực như thế... Chẳng trách các ngươi lại đồng quy vu tận, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân."
Tô Trường Không đã mở ra Cự Kình Chiến Thể, giọng nói cũng trở nên hùng hậu, nặng nề, chữ chữ như Thái sơn đè xuống, lời nói phun ra lại khiến sắc mặt hai người Đông Môn Kiếm, Mạc Hàn đại biến.
"Oanh!"
Ngay khi lời nói rơi xuống, dưới chân Tô Trường Không đã vặn vẹo, thân thể xoay một vòng, song chưởng tráng kiện vươn tới, lần lượt đập thẳng về phía Đông Môn Kiếm và Mạc Hàn, một người đằng trước, một kẻ đằng sau.
Chiêu thức không chút tinh diệu, cũng chẳng biến hóa khó lường, chỉ có tốc độ và lực lượng đạt đến cực hạn!
Đôi đồng tử trong mắt Mạc Hàn, Đông Môn Kiếm đều co rút lại, cả hai vội vàng thu kiếm, muốn dùng thân kiếm đón đỡ.
"Đang đang! !"
Hai tiếng nổ vang thanh thúy truyền ra, kình phong cuồng bạo thổi quét.
Ngay tại khoảnh khắc cánh tay và trường kiếm va chạm, một luồng Thần lực đáng sợ bùng nổ ra ngoài, Mạc Hàn, Đông Môn Kiếm kia không có nổi một chút cơ hội đón đỡ, thân thể bọn họ lập tức bay ngược ra ngoài như đạn pháo, một đằng trước một đằng sau, âm thanh khung xương nổ tung truyền tới.
"Đùng! Đùng!"
Cổ tay cầm kiếm của hai người bọn họ trực tiếp vỡ nát, năm ngón tay cầm chuôi kiếm thì biến dạng, nổ tan, xương ngón tay đâm ra bên ngoài da thịt, máu tươi trong miệng hung hăng phun ngược ra ngoài tới ba, bốn mươi trượng, thân thể lộn vài vòng mới rơi xuống mặt đất, sau đó liên tục ho ra máu, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
"Chuyện này..." Một màn kinh người này, khiến cho nhóm Tả Khâu, Càn Duệ đang chăm chú quan sát, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Phải biết rằng, Mạc Hàn, Đông Môn Kiếm chính là kiếm khách nổi danh trong lịch sử của Đại Viêm hoàng triều.
Hai người bọn họ vừa xuất hiện đã khiến cho bội kiếm của hầu hết những đệ tử sử dụng kiếm của Linh Đạo tông đều cong xuống, thần phục, tuyệt đối là cường đại vượt quá những gì người ta dự đoán!
Nhưng hai cường giả như vậy, vừa đối mặt với Tô Trường Không, lại bị hắn đập như đập muỗi?
Chỉ một đòn đầu tiên thôi, hắn đã đánh bọn họ bị thương nặng rồi?
Xáy ra tình huống như vậy, vốn không phải bọn họ yếu, mà là Tô Trường Không quá mạnh!
Phải biết rằng ngay cả khi không bùng nổ chân huyết, Tô Trường Không vẫn có thể đánh tan cường giả vô địch dưới Võ Thánh như Vương Phục Hổ!
Thì tới hiện giờ, khi hắn thực sự điên tiết, trực tiếp bùng nổ chân huyết, vận dụng Cự Kình Chiến Thể, thử hỏi hắn sẽ mạnh tới mức nào?
Trong khi ấy, kiếm trong tay hai người đối phương còn không thể phá nổi thân thể tràn ngập chân huyết của hắn, thử hỏi bọn họ sẽ đánh làm sao?
Và tình huống này… cũng giống như hài đồng đấu với người trưởng thành!
Bại là kết cục tất yếu!
"Sao... Làm sao có thể? Rõ ràng hắn... Không phải Võ Thánh mà!"
Hai người Mạc Hàn, Đông Môn Kiếm liên tục ho ra máu, nửa ngày không đứng dậy nổi, trong lòng rung động không sao kiềm chế nổi.
Nếu Tô Trường Không là Võ Thánh, hắn có thể nghiền áp bọn họ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng rõ ràng Tô Trường Không cũng giống bọn họ, chỉ là Tiên Thiên võ giả mà thôi?
Chuyện này thực sự làm bọn họ có chút không thể thừa nhận nổi.
Bọn họ lại bị một võ giả cùng cấp đánh bại ngay khi vừa chạm mặt ư???
"Không phải ngươi muốn giết ta sao? Đi tới đây nào!" Đôi con ngươi màu vàng của Tô Trường Không chợt nhìn về phía Sơn Ma Vương thân cao tám xích kia, giống như một sinh mệnh đứng trên chiều không gian cao hơn, nhìn xuống một con kiến mà bản thân có thể tùy ý xoa nắn bên dưới.
Trong mắt Tô Trường Không ẩn chứa uy áp, khiến cho trái tim của một kẻ khôi ngôi thân cao tám xích, luôn luôn hiếu sát điên cuồng như Sơn Ma Vương cũng trở nên run rẩy, một nỗi sợ hãi không rõ lý do lan tràn khắp thân thể, rồi theo bản năng, gã lui về phía sau một bước.
Nhưng ngay khi bàn chân lui lại, Sơn Ma Vương cũng lập tức phản ứng được rồi.
Gã chính là Sơn Ma Vương, một Sơn Ma Vương từng giết chết vô số cường địch, làm sao có thể lui bước khi vừa đối mặt với địch nhân?
Chuyện này khiến Sơn Ma Vương thẹn quá thành giận, trong miệng gã phát ra một tiếng rít gào: "Tiểu tử... Bổn tọa muốn xé ngươi thành mảnh nhỏ!"
Tiếng gầm chấn động cả hư không, làm mây đen trên trời bay tán loạn, khiến cho mảnh sân luyện võ vốn vô cùng chắc chắn lại xuất hiện những vết rạn chằng chịt, thậm chí còn ảnh hưởng tới nhóm đệ tử Linh Đạo tông chung quanh, làm trên mặt bọn họ xuất hiện vẻ khó chịu, có cảm giác màng tai đã bị xé rách rồi!
Ngay khi tiếng gầm nọ vừa bật ra, từng khối cơ bắp trên người Sơn Ma Vương chợt gồ lên, làm cho thân hình vốn đã cao lớn, làm cho cơ bắp vốn đã chập chùng, không khác gì một tiểu cự nhân, lại càng thêm cao lớn, chập chùng, mang theo hung uy kinh người.
Gã hung hăng lao về phía Tô Trường Không, một đôi bàn tay thật lớn bắt được hai vai hắn, dùng sức xé ra, muốn cứng rắn xé hắn thành hai nửa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận