Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 422 - Hi Vọng. . . Hắn Thực Sự Làm Được Việc

"Ta tên là Chu Chính Nghiệp, nguyên quán Thiết Long thành. Phụ thân, gia gia đều là thương nhân, sau này đắc tội với đại nhân vật nơi đó, gia đạo sa sút. Ta cũng lưu lạc giang hồ, cuối cùng mới định cư tại Phong Diệp thôn ở phương bắc Đại Phong châu thành, cưới thê sinh tử, vốn định an cư lạc nghiệp nhưng hết thảy những chuyện này đều bị Trần gia huynh đệ phá hủy!" Nam tử đeo mặt nạ đầu trâu nói.
Nam tử đeo mặt nạ đầu trâu Chu Chính Nghiệp này, chủ động tháo mặt nạ xuống, bại lộ thân phận của mình, lại tỏ ra đầy thành ý chính vì làm Tô Trường Không yên tâm.
"Được, vậy một lời đã định." Cuối cùng, Tô Trường Không chậm rãi gật đầu, đồng ý giao dịch cùng nam tử đeo mặt nạ đầu trâu Chu Chính Nghiệp.
Đúng là Chu Chính Nghiệp kia bày tỏ đầy đủ thành ý, còn không tiếc bại lộ thân phận chân thật của mình, cho nên Tô Trường Không mới lựa chọn tin tưởng đối phương một lần.
Hắn hiểu Chu Chính Nghiệp không thể trao đan phương cho hắn trước được. Nhưng đương nhiên nếu đối phương có gan dám lừa gạt hắn, thì mặc cho Chu Chính Nghiệp này có chạy trốn tới chân trời góc biển, Tô Trường Không vẫn có thể khiến đối phương trả giá thật đắt!
"Thật tốt quá!" Chu Chính Nghiệp vừa thấy Tô Trường Không nhận lời, cũng nhẹ nhàng thở ra và một lần nữa, đeo lại mặt nạ.
Sau đó Tô Trường Không tiếp tục hỏi Chu Chính Nghiệp về những tin tức càng thêm kỹ càng tỉ mỉ hiểu về huynh đệ Trần gia kia, ví dụ như diện mạo, võ công… của bọn họ.
"Như vậy, chúng ta hẹn gặp lại." Tô Trường Không đã thương lượng xong chuyện, cũng không tiếp tục ở lại lâu, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Chờ sau khi hắn đánh chết huynh đệ Trần gia, lại đến nơi đây lấy đi đan phương luyện chế Yêu Ma Tinh Hạch từ trong tay Chu Chính Nghiệp.
"Hi vọng. . . Hắn thực sự làm được việc." Chu Chính Nghiệp nhìn bóng dáng Tô Trường Không rời đi, trong lòng vẫn đầy lo lắng.
Nếu Tô Trường Không không giết được huynh đệ Trần gia, sẽ khiến Chu Chính Nghiệp bỏ lỡ mất cơ hội lần này.
Hơn nữa huynh đệ Trần gia vượt qua được lần ám sát này, chắc chắn sẽ càng thêm cẩn thận cảnh giác, về sau hắn có muốn cũng khó tìm được cơ hội báo thù!
Mà Chu Chính Nghiệp cũng hoàn toàn không biết gì về thân phận của nam tử đeo mặt nạ đầu vượn tới hỏi thăm tin tức về yêu ma này.
Rút cuộc đối phương là người ta sao? Có thủ đoạn như thế nào? Cũng bởi hắn hoàn toàn không biết gì cả cho nên điều hắn có thể làm chỉ có chờ đợi, mong mỏi kỳ tích thực sự phát sinh, khiến cho hai kẻ cặn bã đáng chết phải rơi xuống địa ngục!
Năm ngày sau chính là thọ yến năm mươi của huynh đệ Trần gia.
Và trong khoảng thời gian này, Tô Trường Không không hề nhàn rỗi. Để bảo hiểm, sau khi hắn rời khỏi Quỷ thị đã đi một chuyến tới Phong Diệp thôn trong miệng Chu Chính Nghiệp.
Tuy thoạt nhìn Chu Chính Nghiệp kia không giống một kẻ nói dối, nhưng tình huống cụ thể ra sao, hắn vẫn cần tự mình xác nhận một chút mới yên tâm được!
Thời điểm Tô Trường Không đến Phong Diệp thôn như lời Chu Chính Nghiệp nói, đã là rạng sáng.
Và đúng như Chu Chính Nghiệp kia miêu tả, cả Phong Diệp thôn chẳng còn bất cứ sinh vật gì, cỏ dại mọc thành bụi, cảnh tượng hoang vắng âm u, còn có rắn rít côn trùng ẩn núp dưới lớp cỏ hoang.
Tô Trường Không lập tức đi hỏi thăm những thôn dân ở phụ cân Phong Diệp thôn. Sau khi hắn trả người ta vài lượng bạc, đã có một lão nhân vào núi đốn củi, lộ ra nét mặt thổn thức, thở dài nói: "Ai. . . Ba năm trước, Phong Diệp thôn đã bị quan binh tiêu diệt. Bọn họ công bố cả thôn bọn họ là doanh địa của phản quân. Nhưng ta sinh sống ở trong này nhiều năm như vậy, đã đi qua Phong Diệp thôn không ít lần, biết rất rõ, bọn họ đều là một đám dân chúng sống bằng nghề nông, luôn giữ khuôn phép, làm sao có thể là phản quân gì được?"
Tô Trường Không khẽ gật đầu, trong lòng đã xác định được câu chuyện mà Chu Chính Nghiệp nói có tám chín phần mười là sự thật rồi.
Lại nói, khoảng ba năm trước, Trần gia huynh đệ tới nơi này đuổi bắt phản quân, vì lập công, bọn họ đã ra lệnh giết sạch cả Phong Diệp thôn, dựa vào việc này để sát lương mạo công, cho nên được thăng chức. Kể cả sau này Chu Chính Nghiệp có tố cáo lên trên, nhưng Đại Phong thiết kỵ lại không hề xử trí Trần gia huynh đệ, ngược lại, còn cho thấy thái độ đâm lao phải theo lao.
Chắc chắn rằng huynh đệ Trần gia kia là hạng người chết chưa hết tội.
Tô Trường Không vốn chẳng phải người tốt. Đương nhiên, dù biết được chuyện của Trần gia huynh đệ, trong đầu hắn cũng không nảy ra suy nghĩ phải đặc biệt tìm tới cửa nhà bọn họ, trừ bạo giúp kẻ yếu đâu. Trên thực tế, hắn để bụng với chuyện này như vậy, chỉ vì muốn nắm chắc hơn một chút về ước định với Chu Chính Nghiệp kia thôi!
Đối phương không nói dối chuyện này, thì phần trăm đạt được đan phương của hắn sẽ lớn hơn!
"Như vậy, chờ mấy ngày sau đi." Tô Trường Không rời khỏi Phong Diệp thôn, quay trở về Đại Phong châu thành. Bây giờ việc của hắn là yên tĩnh nghỉ ngơi, chờ đợi bốn ngày sau đi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận