Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 578 - Thiên Lý Bất Dung!!!

Đáng tiếc, suy nghĩ thì hay nhưng thực tế lại tàn khốc vô cùng.
Đừng nói Vương Thiết Sơn chỉ là một võ giả còn chưa đạt tới Khí Huyết cảnh đỉnh phong, kể cả Tiên Thiên võ giả Xích Cáp Đồ lúc trước, cũng bị ba mũi tên này của Tô Trường Không bắn chết.
"Đùng!"
Cùng với tiếng phong lôi gầm gào, ngay trong khoảnh khắc va chạm, nắm tay Vương Thiết Sơn đã dập nát, hồng quang dư thế không kiệt xuyên thấu thân hình gã, tựa như lôi đình, gió lớn, xé rách cơ thể gã thành hai nửa từ phần ngực, tay chân, thân thể bay tứ tung, phần trên dập nát, vỡ vụn, trực tiếp mất mạng đương trường, máu tươi vương vãi khắp nơi, phủ lên mặt đất, biến thành một mảnh hỗn độn!
"Môn chủ. . . Đã chết?" Nhóm võ giả Thiết Tâm môn vốn đang hưng phấn, cuồng nhiệt, đều ngây ngẩn cả người.
Vương Thiết Sơn vừa triển lộ uy thế kinh người, tu vi cảnh giới Khí Huyết Trường Long, đủ để ngạo thị ba trăm dặm quanh đây, nhưng kết quả… lại bị một võ giả không biết là thần thánh phương nào, bắn ra một mũi tên, tiêu diệt?
Một mũi tên quá mạnh, tựa như trường hồng quán nhật, quả thực không phải nhân loại có thể phát ra!
"Trốn. . . Trốn!"
Có người phản ứng lại, muốn thoát khỏi trụ sở Thiết Tâm môn theo đường sơn đạo.
"Hưu hưu hưu!"
Nhưng Tô Trường Không đã ra tay, chắc chắn không để một võ giả Thiết Tâm môn nào còn sống rời đi. Và những người bị bắn chết trước tiên chính là đám võ giả muốn chạy trốn kia.
"Trốn đi! Trốn đi!"
Có võ giả muốn tìm một nơi nào đó trốn đi, tránh né Tô Trường Không bắn chết, nhưng căn bản mọi cố gắng đều là vô dụng.
Từng mũi tên mang theo uy lực còn đáng sợ hơn Thần Tí nỗ trực tiếp xuyên thủng vách tường, chướng ngại vật, và đương nhiên… cũng xuyên thủng thân thể bọn họ!
Võ giả bình thường, kể cả người có tiễn thuật cao minh, cũng không thể bắn chết từng địch nhân chính xác như Tô Trường Không. Sau khi hắn tu luyện Đạo Dẫn Thuật đến cảnh giới cao thâm, thứ mà hắn nhận được chính là cảm giác về linh khí, khiến cho Tô Trường Không có thể thoải mái hiểu rõ mọi diễn biến của địch nhân, theo đó bắn chết bọn họ!
"Tha mạng! Tha mạng! Ta gia nhập Thiết Tâm môn chỉ vì kiếm miếng cơm ăn thôi!"
Cũng có võ giả Thiết Tâm môn, tinh thần đã sụp đổ, lập tức khóc lớn cầu xin tha mạng, kỳ vọng cường giả không biết thân phận kia có thể mềm lòng nương tay.
Nhưng Tô Trường Không không hề rung động nương tay, bất kể chống cự hay đầu hàng, ở trên tay hắn đều chỉ có một con đường chết!
Bên trong Thiết Tâm môn là một mảnh hỗn loạn, nhưng không đến nửa khắc chung (30 giây), Tô Trường Không đã ngừng lại. Hắn mang đến hơn một ngàn mũi tên, hiện giờ đã dùng gần hết, mỗi một mũi đều đại biểu cho một mạng người!
"Giải quyết xong." Tô Trường Không khẽ thở một hơi.
Lúc này tất cả võ giả trong Thiết Tâm môn, đều trở thành vong hồn dưới tên của hắn.
Hư ảnh cự viên sau lưng Tô Trường Không tiêu tán, hắn có cảm giác đại não hơi hơi mê muội. Đó là dấu hiệu cho thấy ý niệm, tinh thần tiêu hao quá mức kịch liệt mang đến ảnh hưởng, nhưng với Tô Trường Không, chỉ cần ngủ một giấc sẽ khôi phục lại.
"Hẳn là Hoa Thiện y sư ở bên kia, nơi đó còn tụ tập một vài khí tức mỏng manh, hẳn là ngục giam dành để giam giữ phạm nhân."
Tô Trường Không đứng dậy, lập tức đi theo một phương hướng.
Kỳ thực, lúc vừa lên đến đây, hắn đã thông qua linh khí lưu động phát hiện ra vị trí của Hoa Thiện y sư ở bên trong một tòa đại điện từ sớm, bởi vậy vừa giải quyết xong đám võ giả Thiết Tâm môn, hắn đã đi thẳng về nơi đó.
Ven đường đều là thi thể, mùi máu tươi tận trời. Tô Trường Không không hề nhìn những thi thể trên mặt đất, hắn đã trải qua Lạc Nhật huyết chiến, đã tận mắt chứng kiến khung cảnh thi thể ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông, bởi vậy, đứng trước loại cảnh tượng kiểu này, hắn vẫn có thể giữ vẻ mặt như thường.
"Bên ngoài. . . Đã xảy ra chuyện gì?"
Bên trong một gian đại sảnh, một lão giả tóc bạc mặt hồng hào, lộ ra biểu cảm lo lắng và ngạc nhiên nghi ngờ. Vừa nãy, lão đang ngủ say, lại bị động tĩnh bên ngoài làm bừng tỉnh.
Lão đúng là Hoa Thiện y sư.
Bên ngoài quá mức hỗn loạn, tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ, vang lên không dứt bên tai, y như có cả thiên quân vạn mã đang hò nhau chém giết. Chẳng lẽ có bang phái khác, hoặc là quan phủ rốt cuộc cũng tiến công Thiết Tâm môn rồi?
Nhưng khiến lòng người kinh hãi chính là, chỉ ngắn ngủi không đến nửa khắc chung, hết thảy đều im lặng xuống dưới.
Phải biết rằng, nơi này vốn là Thiết Tâm sơn dễ thủ khó công, kể cả thế lực đến tiến công Thiết Tâm môn mang theo thực lực phi phàm, cũng khó mà chấm dứt chiến đấu nhanh đến vậy?
"Chi nha!"
Trong quá trình Hoa Thiện y sư còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, đột nhiên một tiếng động vang lên.
Cánh cửa lớn vốn đang khóa chặt, bị chặt đứt, âm thanh đẩy cửa vang lên, một thanh niên mặc hắc y xuất hiện tại cửa, hắn cõng theo một cây đại cung màu đen, khóe mắt hẹp dài, khiến cho khí chất bên ngoài có vẻ thực âm lãnh.
Mà sắc mặt người này thoáng tái nhợt, giống như bị bệnh tật quấn thân lâu ngày, khí tức suy yếu.
Người tới tự nhiên là Tô Trường Không.
Mà sau khi Tô Trường Không tiến vào trong đại sảnh, hắn cũng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hoa Thiện y sư đang ngồi bên cạnh chiếc giường gỗ.
Hoa Thiện y sư không dám thở mạnh, bằng vào bản năng, lão có thể cảm giác được sự đáng sợ của người trẻ tuổi trước mắt này, chỉ dựa vào một tia khí tức loáng thoáng tản ra từ trên người đối phương thôi, cũng biết thực lực của hắn còn thâm thúy hơn môn chủ Vương Thiết Sơn của Thiết Tâm môn!
Tô Trường Không nhìn thấy Hoa Thiện y sư, tâm trạng cũng thoáng trở nên phức tạp. Từ lần đầu tiên hai người gặp mặt tại Hắc Thiết sơn trang, tới hiện giờ trôi qua nhiều năm như vậy, vẫn còn có thể gặp lại, đúng là một loại duyên phận hiếm có!
Tâm trạng Tô Trường Không xem như không tồi.
Sau một lúc lâu, Hoa Thiện y sư mới thật cẩn thận hỏi: "Võ giả Thiết Tâm môn đâu?"
Hiện giờ, Tô Trường Không đã thay đổi gương mặt và khung xương, mà kể cả khi hắn giữ nguyên gương mặt vốn có của mình thì Hoa Thiện y sư cũng không thể nhận ra hắn được. Hắn và Hoa Thiện y sư gặp mặt khi hắn chỉ mới mười mấy tuổi, thân thể còn chưa trưởng thành, hiện giờ, qua bao nhiêu năm như vậy, hiển nhiên Hoa Thiện y sư không thể nhận ra Tô Trường Không.
"Đã chết." Tô Trường Không chỉ nhàn nhạt nói như vậy.
Nhưng lời này lại khiến Hoa Thiện y sư âm thầm kinh hãi.
Trong khoảng thời gian ngắn, hơn một ngàn người của Thiết Tâm môn chết hết cả rồi? Đều do một mình thanh niên mặc hắc y trước mắt này làm?
Ánh mắt Tô Trường Không nhìn tới chỗ sâu trong trong đại sảnh, thấy được từng chiếc giường, có một đám nữ nhân đang nằm trên giường. Những nữ nhân này, hoặc là nặng nề ngủ, hoặc là rúc vào góc giường, hoảng sợ nhìn tới nơi này.
Tính toán sơ qua, ít nhất ở đây cũng có mười mấy người.
"Làm sao lại có nhiều nữ nhân ở trong này như vậy?" Tô Trường Không nghi hoặc hỏi.
Phần lớn trong đám nữ nhân này đều chỉ là dạng phụ nhân bình thường, tư sắc nhạt nhào, khuôn mặt tiều tụy, hẳn không phải đối tượng mà võ giả Thiết Tâm môn giữ lại dùng để hưởng lạc .
Tựa hồ Hoa Thiện y sư đã nhìn ra Tô Trường Không không có ác ý, vừa nghe vậy, trên mặt lão lập tức hiện lên vẻ giận dữ nói: "Bọn họ đều là những người mà đám súc sinh Thiết Tâm môn này bắt tới, chuẩn bị dùng làm một chuyện khiến thiên lý không dung. Thiếu hiệp. . . Ngươi theo ta đến đây sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận