Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1171: Hắn Vẫn Muốn Có Một Chốn Đi Về...

Cổ Thánh quốc là khu vực dồi dào nhất được chín đại Cổ Thánh đặc biệt chọn lựa ra. Ở nơi ấy có lượng lớn linh mạch, thật nhiều thiên địa linh khí hội tụ, vô số kỳ trân dị bảo sản sinh, điều kiện tu hành đặc biệt tốt!
"Sau khi ta chuẩn bị một phen, nhất định sẽ lên đường tới Cổ Thánh quốc!" Tô Trường Không cũng hiểu, đây chính là thời điểm hắn nên tới Cổ Thánh quốc bên kia rồi. Đám người Thiên Thi lão nhân, Hạ Viêm Nghĩa đã đi trước hắn một bước. Nhưng trước khi rời khỏi nơi này, Tô Trường Không cũng cần làm một phen chuẩn bị.
Lần này hắn ra đi, đường xá xa xôi, phỏng chừng một đoạn thời gian rất dài sau đó, sẽ không thể quay về Đại Viêm hoàng triều được.
Linh Đạo tông, bên trong một tòa trạch viện u nhã hoa cỏ mọc thành bụi, Tô Trường Không gặp được tông chủ Hách Liên Nguyên.
"Tông chủ, mấy ngày nữa ta phải khởi hành rời đi! Tô Trường Không nói với Hách Liên Nguyên.
"Ừm... Tô trưởng lão, ngươi đi đường cẩn thận" Hách Liên Nguyên há miệng thở dốc, cuối cùng cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Hách Liên Nguyên vẫn luôn biết rằng Tô Trường Không sẽ không mãi mãi ở lại một nơi nhỏ bé như Linh Đạo tông bọn họ, thậm chí cả Đại Viêm hoàng triều, đều không phải cực hạn của hắn!
Hách Liên Nguyên đã sớm biết được Tô Trường Không muốn tới Cổ Thánh quốc. Và nơi đó mới là khu vực dành cho Tô Trường Không, chỉ có đến Cổ Thánh quốc, hắn mới có thể nhất triển quyền cước, một bước lên trời.
Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên tâm thần Hách Liên Nguyên cũng có chút hoảng hốt, lão nhớ tới lúc ban đầu khi đôi bên gặp mặt nhau.
Lúc đó, Tô Trường Không chỉ là một tiểu thanh niên kinh mạch đứt đoạn, tiến đến Linh Đạo tông cầu chữa trị.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt, đã mười mấy năm trôi qua, Tô Trường Không cũng trưởng thành đến trình độ ngay cả Nhân tộc cửu quốc cũng không thể dung nạp được hắn nữa rồi!
"Tông chủ, lần này ra đi, ta cũng không biết khi nào mới có thể trở về, trước khi đi, ta sẽ nói trước với Đại Viêm Hoàng thất bên kia, nếu Linh Đạo tông gặp phải chuyện gì, cứ đến Đại Viêm thành xin giúp đỡ là được" TôTrường Không nói với Hách Liên Nguyên.
Hách Liên Nguyên gật đầu, lão cũng biết mối quan hệ giữa Tô Trường Không cùng Hạ Viêm gia tộc thân thiết không giống bình thường, có Hạ Viêm gia tộc che chở, Linh Đạo tông bọn họ có thể vô tư sinh tồn bên trong Đại Viêm hoàng triều rồi!
"Mặt khác, ta đã phong tỏa Thiên Tàm động, cũng để lại một viên Thần Chủng bên trong. Chờ tương lai bên trong Linh Đạo tông có người trở thành Ngũ Khí Tông Sư, ngươi có thể cho phép đối phương tiến vào bên trong Thiên Tàm động, thử thu phục viên Thần Chủng kia" Tô Trường Không nói.
"Thần... Thần Chủng?" Hách Liên Nguyên không khỏi trở nên rung động.
Đương nhiên lão biết sự trân quý của Thần Chủng.
Đối với một vài đại gia tộc, đại tông môn, Thần Chủng chính là thứ bảo vật có thể tạo nên một vị cường giả Nhập Thánh.
Vậy mà Tô Trường Không trực tiếp để lại một viên Thần Chủng cho bọn họ sao?
Lại nói, đúng là Thần Chủng vô cùng trân quý, kể cả đối với Tô Trường Không ở thời điểm hiện tại.
Không ai ngại trong tay mình có nhiều Thần Chủng.
Nhưng lần này Tô Trường Không đến Cổ Thánh quốc, sẽ rất lâu không thể trở về.
Lại nói, Linh Đạo tông này vốn là nơi Tô Trường Không sinh sống, tu luyện suốt mười mấy năm qua, hắn đã sớm coi nó trở thành một ngôi nhà khác của mình, bởi vậy cũng chẳng ngại ngần gì ra chút sức, khiến cho nó ngày càng trở nên hưng thịnh.
Hơn nữa, làm như vậy, cũng coi như gia tăng thêm một phần đảm bảo, để những năm tháng sau này, nếu hắn có quay về nơi đây, vẫn còn có thể nhìn thấy người hoặc vật quen thuộc!
Đúng là một viên Thần Chủng rất trân quý, nhưng nếu nó có thể khiến cho Linh Đạo tông hưng thịnh suốt mấy trăm tới gần ngàn năm, vẫn rất xứng đáng.
Lại nói, tuy thời gian quá ngắn ngủi nên trong đám người Tả Khâu được Tô Trường Không tận tình bồi dưỡng trong Linh Đạo tông, vẫn chưa có ai trở thành Ngũ Khí Tông Sư, nhưng theo hắn suy đoán nhiều nhất là một, hai chục năm sắp tới, Linh Đạo tông sẽ liên tiếp sản sinh ra Ngũ Khí Tông Sư.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ đủ tư cách đi vào Thiên Tàm động đã bị hắn phong tỏa, thử thu phục Thần Chủng bên trong.
"Ngươi đã làm quá nhiều chuyện vì Linh Đạo tông rồi.." Hách Liên Nguyên cười khổ.
Lão chính là tông chủ Linh Đạo tông, nhưng những cống hiến mà Tô Trường Không đã làm cho Linh Đạo tông, lại vượt xa những gì lão từng làm.
Hắn đã bồi dưỡng ra một trăm Tiên Thiên võ giả cho tông môn, tới hiện giờ còn để lại một viên Thần Chủng... Tô Trường Không không có nhiều lời, hắn bồi dưỡng một trăm Tiên Thiên võ giả, là vì tu luyện Quy Tức Công, lưu lại một viên Thần Chủng, cũng để bản thân không thẹn với lòng, những gì làm được, hắn đều làm cả, thua kém hơn thiệt, hắn vốn chẳng quan tâm.
Nói cho cùng, trên con đường truy cầu trường sinh mờ mịt, hắn vẫn muốn có cho mình một chốn dừng chân, một nơi để trở lại...
"Tông chủ... Hẹn gặp lại"
Tô Trường Không cáo biệt cùng Hách Liên Nguyên, sau đó một mình lên đường rời đi, không có ý định gióng trống khua chiêng làm kinh động người khác.
Hách Liên Nguyên nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không rời đi, cõi lòng đầy buồn bã mất mát: "Hi vọng... chúng ta còn có thể gặp lại.
Bản thân Hách Liên Nguyên không có gì gọi là hùng tâm tráng chí, lão chỉ hi vọng trước khi đại nạn tuổi thọ ập xuống, bản thân có thể nhìn thấy Linh Đạo tông vẫn còn phồn vinh hưng thịnh như cũ, mà Tô Trường Không lại khác, hắn vốn không phải người chịu an phận với hiện tại, hắn chắc chắn sẽ tiến về phía trước, tiến về phía trước.
"Đi xem Cự Kình bang một lần đã" Tô Trường Không rời khỏi Linh Đạo tông, lại quay về Cự Kình bang một chuyến.
Cự Kình bang cũng là một trạm dừng chân quan trọng trên con đường tu hành của Tô Trường Không, hắn cùng với huynh muội Tư Không Chiến, Tư Không Hoàng đã uống cạn Kết Bái tửu.
Và lần này ngoại trừ về thăm Tư Không Chiến, Tư Không Hoàng, Tô Trường Không cũng có lễ vật tặng cho hai người bọn họ.
Tô Trường Không bay thẳng một đường, không bao lâu sau đã đến Cự Kình bang trung.
"Tam đệ!"
Ngay khi trông thấy Tô Trường Không mặc trên mình một bộ đồ trắng, vẫn trẻ trung như cũ quay về Cự Kình bang, không thể nghi ngờ rằng trong lòng Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến vô cùng vui sướng.
Ban đêm cùng ngày, ba người Tô Trường Không mở tiệc liên hoan nho nhỏ bên trong Cự Kình bang, hàn huyên không ít chuyện.
"Thời gian... trôi thật nhanh!" Tô Trường Không có chút cảm thán.
Hiện giờ Tư Không Hoàng đã bước vào Tiên Thiên, dung mạo vẫn thanh xuân tươi đẹp như cũ, tuyệt đối là bậc nữ nhi không kém đàn ông, mà Tư Không Chiến đã sớm trở thành bang chủ Cự Kình bang lại càng thêm thành thục ổn trọng hơn trước, trên người toát lên khí chất uy nghiêm của chủ nhân một bang.
Đối mặt với những người từng cùng mình kề vai chiến đấu, cùng chung hoạn nạn như Tư Không Chiến, Tư Không Hoàng, Tô Trường Không không hề keo kiệt, thậm chí là hào phóng đến mức khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn dứt khoát lấy ra hai viên Thần Chủng tặng cho Tư Không Chiến, Tư Không Hoàng.
Dù độ phù hợp của bọn họ với Thần Chủng không cao, nhưng Tô Trường Không vẫn có thể trợ giúp bọn họ luyện hóa, thứ này sẽ mang đến ích lợi thật lớn cho bọn họ.
Nhưng Tư Không Chiến và Tư Không Hoàng lại từ chối.
1531 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận