Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 406 - Truyền Kỳ Chấm Dứt!!!

"Tư Không tiền bối, một ngày gần đây, hãy cho thiếu bang chủ kế thừa chức vị bang chủ Cự Kình này đi." Trong quãng thời gian này, Tô Trường Không đã đi tìm Tư Không Văn, nói thẳng chuyện này với lão.
"Được. . . Để ta chọn một ngày lành tháng tốt. Đến lúc đó lại làm phiền Tô tiểu hữu phối hợp." Tư Không Văn nghe vậy, vẻ mặt hơi hơi rung động, cuối cùng, lão thở dài một tiếng gật đầu.
Tư Không Văn biết, ngay lúc này Tô Trường Không đưa ra ý kiến muốn để Tư Không Chiến kế nhiệm chức vị bang chủ, hơn phân nửa là vì hắn chuẩn bị rời khỏi Cự Kình bang rồi.
Trong khoảng thời gian Tô Trường Không đi vào Cự Kình bang này, trong mắt người ngoài hắn luôn điệu thấp tới cực hạn, gần như chỉ lẳng lặng an an tĩnh tĩnh luyện đan, một mình tĩnh tu, thanh danh không hiện trong Mặc Lâm phủ thành, cho nên ngoại trừ mấy đệ tử Cự Kình bang, chẳng có mấy người biết đến hắn.
Nhưng Tư Không Văn lại biết rõ đủ loại sự tích kinh người mà Tô Trường Không đã làm ra. Từ chém giết phó bang chủ Mạnh Tang phản loạn, bình định nội loạn bên trong Cự Kình bang, sau đó là xuất chinh Lam Vũ hải, một mình giết bại đám đông cao thủ hải khấu đỉnh cấp trong Lam Vũ hải liên hợp, làm liên minh gần mười hải khấu đoàn phải thất bại, chạy trốn!
Chưa hết, ngay cả yêu ma đáng sợ từng đánh chết Tư Không Dũng, vẫn một mực ẩn giấu tại Mặc Lâm phủ thành, cuối cùng cũng vô thanh vô tức chết trên tay Tô Trường Không. Thậm chí là đoạn thời gian trước, hắn còn đại chiến với thế gia đệ tử Mộc Tấn mà không rơi xuống hạ phong.
Đủ loại chuyện như vậy, mà tùy tiện chọn bất cứ một sự kiện nào cũng đủ làm chấn động giới võ lâm Mặc Lâm phủ thành.
Có thể nói thanh niên Tô Trường Không trẻ tuổi này đã được coi là đệ nhất cường giả của Mặc Lâm phủ thành rồi.
Nhưng bản thân Tô Trường Không lại chẳng thay đổi vì chút danh lợi ấy, thanh danh vẫn không hiện, hàng ngày đều khổ tu, một lòng mong muốn trèo lên cảnh giới cao hơn! Trong lồng ngực vẫn nung nấu một trái tim cường giả kiên định!
Lão biết, giao long sẽ không chiếm giữ một hồ nước, và chuyện Tô Trường Không rời khỏi nơi này chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Và đám người Tư Không Văn cũng không cách nào giữ hắn ở lại được.
"Ai. . . Nếu Dũng Nhi còn sống, có lẽ tới lúc này hắn cũng làm ra lựa chọn y như vậy, muốn ra bên ngoài xông xáo thiên địa một phen?" Trong lòng Tư Không Văn có chút ảm đạm,
Nhớ năm nào khi lão còn trẻ, cũng từng hùng tâm vạn trượng, cũng là bang chủ Cự Kình bang oai phong một cõi.
Nhưng theo thời gian trôi qua, số tuổi tăng lên, thân thể già nua, hết thảy hùng tâm tráng chí đều tan thành mây khói, trong lòng chỉ thầm nghĩ phải nỗ lực bảo hộ Tư Không gia tộc, cơ nghiệp Cự Kình bang, rồi bình yên sống nốt quãng đời còn lại.
Mà Tô Trường Không lại đang trong thời gian tinh thần phấn chấn hăng hái, còn có trái tim càng thêm kiên định hơn lão, cũng có thiên phú võ đạo cao hơn Tư Không Dũng trước kia… Trong lòng Tư Không Văn chỉ có chúc phúc, chúc cho Tô Trường Không có thể một đường đi thẳng về phía trước, đạt được mục tiêu của chính mình!
Bảy ngày sau, một tin tức lớn được lan truyền rộng rãi trong giới võ lâm Mặc Lâm phủ thành.
Cự Kình bang chuẩn bị cử hành đại điển kế nhiệm bang chủ, bang chủ truyền kỳ Tư Không Dũng của Cự Kình bang sẽ chính thức truyền chức vị bang chủ Cự Kình bang cho nhi tử của mình là Tư Không Chiến, sau đó công bố với bên ngoài là bản thân sẽ tiếp tục bế quan, trừ phi Cự Kình bang gặp phải nguy nan, bằng không hắn sẽ không dễ dàng chú ý tới chuyện bên ngoài, muốn dồn hết tâm trí đánh sâu vào cảnh giới võ đạo cao hơn!
Một lần bế quan trước đó, Tư Không Dũng đã tiêu tốn gần mười năm, vừa rời khơi đã làm ra biết bao chuyện lớn chấn động cả giới võ lâm Mặc Lâm phủ thành. Mà lúc này hắn lại chuẩn bị bế quan, theo mọi người suy đoán, chỉ sợ lần này Tư Không Dũng sẽ bế quan càng lâu hơn lúc trước.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm đều có thể. Đến lúc đó, không biết hắn sẽ bước ra ngoài với tư thế già nua không còn hùng tâm tráng chí hay không?
Chỉ biết rằng, một lần hành động này đã cất lên lời tuyên cáo về dấu chấm hết cho một nhân vật truyền kỳ tại Mặc Lâm phủ thành!
Nhưng đó lại chỉ là điểm khởi đầu cho một chuyến lữ trình mới trong cuộc đời của Tô Trường Không thôi!
Tại vùng hoang vu dã ngoại, trong rừng cây yên tĩnh không tiếng động, Tô Trường Không đang lặng lẽ cầm cung đứng thẳng.
"Hưu hưu hưu hưu!"
Bất chợt, hắn mở mắt, giương cung cài tên, liên tục kéo động dây cung, mũi tên từ trong bao đựng tên liên tiếp lên dây, động tác liền mạch lưu loát, tựa như nước chảy mây trôi.
Bốn mũi tên liên tiếp, tựa như bốn ngôi sao băng, bắn nhanh về bốn phương hướng khác biệt, thế nhưng lại cố tình yên tĩnh không tiếng động, rõ ràng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Xuy xuy xuy xuy!"
Mãi cho đến khi những mũi tên này bắn trúng một gốc đại thụ, nó mới bộc phát ra uy năng kinh người, trực tiếp xuyên thủng qua thân cây đại thụ nọ, để lại lỗ hổng thô to bằng miệng bát, thậm chí có cây còn trực tiếp bị mũi tên này lướt ngang qua, chặt đứt.
Từng mũi tên lao đến nhanh như điện chớp, khiến cuồng phong cuồn cuộn nổi lên liên tiếp trong rừng cây. Thật khó có thể tưởng tượng nổi, đây lại là uy lực mà mũi tên có thể bộc phát ra!


Phong Lôi Tiễn Thuật (Bát cảnh Xuất Thần Nhập Hóa 1%)

Tô Trường Không nhìn về phía giao diện thuộc tính, lúc này Phong Lôi Tiễn Thuật đã đạt tới bát cảnh, trên mặt hắn lộ ra nụ cười vừa lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận