Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 437 - Súng Bắn Chim Đầu Đàn!!!

Không còn cách nào khác, đám người đang tập trung bốn phía chỉ có thể dần dần tán đi, nhưng vẫn còn không ít người lại nhìn về phía Tô Trường Không, trong ánh mắt tràn ngập quang mang khác thường.
Hết thảy những chuyện này Tô Trường Không đều xem ở trong mắt, nhưng vẻ mặt hắn vẫn như thường, tựa như không phát hiện ra tia tham lam ẩn chứa trong ánh mắt của những người khác.
Hắn cất cẩn thận xấp ngân phiếu kia, sau đó xoay người bước ra bên ngoài Quỷ thị, không tiếp tục ở lại lâu.
Đêm xuống, trong khu núi hoang yên tĩnh bên ngoài Quỷ thị là một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng tỏa ra chút hào quang mờ ảo, khiến cho đám cây cối xum xuê trong vùng núi vắng lặng kia càng thêm u ám, càng lộ ra một tia quỷ dị.
Một mình Tô Trường Không ung dung đi về phía trước, khóe miệng bên dưới lớp mặt nạ của hắn hiện lên một tia cười lạnh: "Đúng là có không ít người tới nha. . ."
Hắn có thể cảm giác được, từ sau khi mình rời khỏi Quỷ thị, trong âm thầm đã có vài đôi mắt trắng trợn theo dõi, một đường theo đuôi đến tận nơi này.
Chuyện này cũng rất bình thường thôi.
Ở bê trong Quỷ thị, Tô Trường Không huênh hoang bán ra gần ngàn viên Khí Huyết đan, bảo người ta không chú ý tới cũng khó. Hiện giờ, hắn đã bán xong toàn bộ chỗ Khí Huyết đan kia rồi, hiển nhiên tất cả đám người trong Quỷ thị đều biết rằng ngay lúc này, trên người Tô Trường Không đang mang theo hơn trăm vạn lượng bạc.
Dù vừa nhìn đã biết hắn vốn không phải nhân vật dễ chọc, hơn nữa có thể lấy ra nhiều Khí Huyết đan như vậy đi bán kiếm lời, tất nhiên thân phận bối cảnh cực kỳ bất phàm… Nhưng mà tiền tài động lòng người, vẫn có rất nhiều kẻ đang lặng yên theo sau, muốn nhìn một chút coi bản thân có thể đục nước béo cò, tìm cơ hội đút túi một khoản tiền của phi nghĩa hay không?
"Mười mấy người. . . Đúng là một đám không sợ chết." Tô Trường Không bất đắc dĩ lắc đầu.
Ước chừng có hơn mười người đang theo dõi hắn. Nhiều người như vậy, thực lực so le không đồng đều, có người sở hữu thực lực cao cường, ẩn nấp khí tức, rất khó để phát hiện ra, ngược lại cũng có người thực lực rất yếu, tới mức khó có thể áp chế được tiếng tim đập của chính mình, hiển nhiên Tô Trường Không có thể dễ dàng phát hiện ra đám người đang theo dõi hắn.
Trên thực tế, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Tô Trường Không. Hắn bán ra nhiều Khí Huyết đan như vậy, nhất định sẽ khiến một đám người mơ ước.
Nhưng một khi đã như vậy, cách hắn thường lựa chọn chính là giết gà dọa khỉ, dĩ tuyệt hậu hoạn!
"Các vị, nếu đã mơ ước tài bảo trên người ta, sao không trực tiếp ra tay đi?" Tô Trường Không dừng chân lại, sau đó xoay người lạnh lùng nói.
"Bình tính, chờ người khác lên trước. Đừng làm chim đầu đàn!"
"Chờ người khác ra tay trước, thử xem sâu cạn của đối phương!"
Rõ ràng đám đông trong bóng tối kia đã nghe được giọng nói của Tô Trường Không, nhưng không một ai chủ động ra tay trước.
Dưới loại tình huống này, người ra tay trước chắc chắn sẽ có hại.
Chưa nói tới chuyện người đeo mặt nạ đầu trâu khôi ngô kia vốn không phải nhân vật dễ đối phó, dù bọn họ thật sự có thể bắt hắn lại, chắc chắn cũng bị những người khác làm chim sẽ ở phía sau.
Bởi vậy, cả đám người chỉ âm thầm nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, tất cả đều đang đợi có người không kiềm chế được ra tay trước.
Tô Trường Không bất đắc dĩ lắc đầu. Những người này mơ ước tài bảo trên người hắn nhưng không có gan ra tay?
"Bây giờ ta đếm đến ba, mọi người đồng loạt ra tay! Trên người gia hoả này có ngân phiếu hơn trăm vạn lượng, chúng ta đồng loạt ra tay giết hắn, ít nhất mỗi người cũng được chua mấy vạn lượng bạc trắng!" Rốt cuộc, cũng có người không kiềm chế được, lên tiếng hô hào những người còn lại ra tay
Người này công lực thâm hậu, lấy chân khí khuếch tán âm thanh, lập tức khiến giọng nói vang lên từ bốn phương tám hướng, khiến cho người ta khó có thể phán đoán ra vị trí thực tế của mình.
"Ba!"
"Hai!"
Người nọ bắt đầu đếm số.
Ánh mắt của một đám võ giả đang nhìn chằm chằm lên Tô Trường Không, đều dần trở nên sắc bén, hung ác.
Đối mặt với nhiều cao thủ như bọn họ, dẫu Tô Trường Không có mạnh hơn nữa, cũng phải nuốt hận mà thôi. Nếu trách, chỉ trách hắn quá mức huênh hoang, dám bán ra lượng Khí Huyết đan giá trị hơn trăm vạn lượng bạc trắng chỉ trong một lần như vậy!
"Chậm chà chậm chạp! Ta không chờ nổi nữa rồi!"
Không đợi tiếng cuối cùng của người nọ vang lên, Tô Trường Không đã điên cuồng cười một tiếng. Hắn lại là người dẫn đầu ra tay trước!
Hưu!
Biến cố bất ngờ này khiến cả đám người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào hắn sửng sốt. Chỉ thấy thân thể Tô Trường Không lay động vài cái, đã nhanh chóng biến mất trong tầm mắt bọn họ.
"Người đâu rồi?” Một nam tử đeo mặt nạ con chuột đang trốn phía sau một gốc đại thụ cũng sửng sốt.
Nhưng rất nhanh, tóc gáy nam tử đeo mặt nạ chuột nọ dựng thẳng đứng lên, có một luồng hàn ý lạnh thấu xương từ sau lưng đánh úp lại.
Ngay lập tức, một bóng người thật lớn che khuất hoàn toàn thân thể nam tử này.
"Hắn. . . Hắn đến đây từ lúc nào?"
Trái tim trong ngực nam tử đeo mặt nạ chuột lập tức run rẩy, thậm chí người này còn không thấy rõ bóng dáng Tô Trường Không khi triển khai thân pháp. Dường như chỉ nhoáng lên một cái, hắn đã hiện ra ngay đằng sau đối phương!
"Đi!"
Nam tử đeo mặt nạ chuột nọ sợ tới mức vội vàng triển khai thân pháp, đầu cũng không dám quay lại, bóng dáng kéo dài tạo nên tàn ảnh, cả người bổ nhào qua bên cạnh, muốn kéo giãn khoảng cách.
Nhưng một bàn tay to bằng nửa cái quạt hương bồ đã nhẹ nhàng bắt được đầu đối phương, sau đó nâng lên, kéo theo toàn thân nam tử đeo mặt nạ chuột này.
"Buông. . . Buông tay. . . Tha mạng. . . Xin tha mạng!" Tay chân nam tử đeo mặt nạ chuột múa may lung tung, trong miệng kêu lên từng tiếng đầy sợ hãi, lắp bắp cầu xin tha thứ.
"Châm ngòi để người khác ra tay, còn bản thân lại trốn xa như vậy?" Tô Trường Không cười lạnh một tiếng.
Nam tử đeo mặt nạ chuột này chính là kẻ vừa châm ngòi để những người còn lại đồng loạt ra tay.
Theo đạo lý súng bắn chim đầu đàn, Tô Trường Không dứt khoát bắt đối phương tới khai đao!
"Tạp tạp tạp!"
Trong tiếng kêu gào thê thảm và âm thanh xương cốt vỡ vụn liên tiếp liên tiếp, Tô Trường Không dùng sức, nắm chặt năm ngón tay đang bắt lấy nam tử đeo mặt nạ chuột nọ, cái đầu của đối phương không chịu nổi, lập tức vặn vẹo, vỡ vụn, dịch óc và huyết dịch nổ tung ra rồi chảy tràn xuống như dưa hấu.
Tứ chi đang giãy giụa kịch liệt, chợt ngừng lại, mềm nhũn.
Tô Trường Không tiện tay ném thi thể ấy đi!
"Hả? Hắn đã chết?"
Những người còn lại nhìn thấy một màn này, đều kinh hãi, trong lòng không khỏi phát lạnh.
Phải biết rằng, nam tử đeo mặt nạ chuột vừa rồi có thể dùng chân khí khuếch tán âm thanh, làm cho người ta khó có thể phân rõ phương hướng. Hành động này cho thấy, thực lực của đối phương tuyệt đối không yếu nhược.
Nhưng kết quả là Tô Trường Không chỉ vươn tay một cái đã bóp chết đối phương, đơn giản như bóp chết một con kiến!
"Nếu đã đến đây, bất cứ ai cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận